truyen sex| doc truyen hay

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

truyen sex - Không có anh em khóc cũng như cười

Trên dương trần này, ngoài em ra, không ai có trạng thái khiến anh mỉm cười một cách thật lòng!


Trên thế gian này, em đích thị là ánh mặt trời, ánh sáng duy nhất có trạng thái soi sáng thế cục nan hoa tối của anh!


Trên trần gian này, ngoài em ra, không ai có thể khiến anh yêu thương... Anh yêu em; yêu một cách cuồng si, yêu đến tận xương tủy!


day la noi dung footer


Em – cô bé quy hàng xóm - cô bạn thanh mai trúc mã, lớn lên doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat bên anh. Kì thực, anh cũng chẳng biết bản thân mình quen em khi nào, chỉ chắc chắn một điều động rằng, anh có nhận thức thì em đã xuất hiện trong cuộc sống của anh tự bao giờ; tự nhiên tới mức như đó là chân lí vậy. Em vô tư, dịu dàng, em hay cười, nụ cười của em lúc nào cũng xinh đẹp, nhẹ nhõm nhưng đượm buồn – nụ cười khiến anh suốt đời không quên. Tuổi ấu thơ anh tràn trề những kí ức về em... Em – cô oắt đầu hàng xóm đáng yêu – người con gái duy nhất có thể khiến anh cười nói tự nhiên, không mặc cảm. Em – cô bé đầu hàng xóm dễ thương – Cô bé luôn dùng giọng nói ngon nói ngọt ngào, sử dụng bàn tay nhỏ bé, vỗ vai yên ủi mỗi khi anh mất cân bằng. Em – ánh thái dương duy nhất nơi trái tim anh, là vật báu anh suốt đời muốn nâng niu, trân trọng!


Từ nhỏ, chúng ta đã lớn lên bên nhau, em kém anh một tuổi – trên dưới cách tuổi tác không quá lớn khiến chúng ta trở nên hết sức thân thiết. Nhưng sự "thân thiết" ấy, có lẽ, được anh và em định nghĩa theo hai cách hoàn toàn khác nhau... Trong mắt em, Anh là một người bạn thân, một người anh trai thường xuyên thương xót yêu em gái – một người mà theo như em nói, là "rất quan trọng" đối với em; em đâu biết rằng, cái vị trí "rất quan trọng" mà em thường xuyên đặt anh vào đó, lại không phải là điều mà anh hi vọng muốn...


Còn anh? Ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu được thứ tình cảm mình dành cho em là "tình yêu" cho đến mãi những năm cuối cấp ba; đồng thời, anh cũng hiểu được, thứ tình yêu đó đã lớn đến mức nào. Nhưng đáng tiếc, lúc ấy em đã có người gọi là "bạn trai" đưa đón, yêu thương, che chở. Em nói:" em rất hạnh phúc với mối nguồn cơn của mình!". Em cười, một nụ cười tràn trề thứ được gọi là "hạnh phúc" kia; như bao bầu bạn thân thiết, em kể anh nghe man di chuyện về hai người; thậm chí cả việc nụ hôn đầu em trao cho người đó ở nơi có cảnh quan đẹp thế nào, cảm xúc lạ lẫm ấy ra sao... Anh buộc bản thân mình phải mỉm cười, phải đón nhận nó như một người bạn thân của em khi trong lòng anh, sự ghen tuông đang gặm nuốt trái tim mình...!


Người ta nói không sai, trong tình yêu, ghen tuông luôn luôn là hạn chế lớn nhất. Nhưng anh lại chẳng thể kiềm chế nổi xúc cảm đáng ghét ấy khi ở cạnh em, nghe em nói về người con giai khác với vẻ trìu mến, anh thực sự phát điên! Đau! Một cảm giác không thể thể hiện văn bằng lời! Giây phút ấy, anh muốn ôm em thật chặt, hét lên rằng: "Anh yêu em, yêu em hơn bất cứ thằng đàn ông nào yêu em trên thế hệ này! Anh có thể làm vớ cả bởi em, tiền cần em hạnh phúc!" để cả thế giới này đều biết Trần Minh Tường này yêu em. Nhưng... anh sợ...


...Nỗi sợ thường túc trực của bao kẻ yêu neo người phương! Phải! Anh sợ em sẽ không bằng lòng tình cảm quá cỡ lớn lao của anh. Biết đâu, vào cái lúc anh thổ bại lộ lại chính là khi tình bạn của chúng ta kết thúc mà thứ hướng tới lại chẳng phải tình yêu? Biết đâu, sau những lời thổ vỡ lở của anh; tạo vật trả lại chỉ là sự lảng tránh và khó xử nơi em? Biết đâu... Có quá nhiều "biết đâu", đủ để anh nhụt chí, đủ khiến anh không có anh dũng tỏ bày tình cảm với em. Từ bỏ em? Anh càng không thể, ái tình anh trao em lớn đến mức đối với anh, nó đã trở thành bản năng. Anh yêu em trước khi biết ái tình có ý nghĩa gì, cho nên, làm sao có thể từ bỏ đây? Cho nên, anh vẫn sẽ chấp là người bạn thân nhất của em, vẫn sẽ là người che chở, yêu thương em hết mực có trạng thái trong âm thầm; cho nên, trong trái tim anh, mặc dù là bất luận ai, cũng sẽ không thay thế được vị trí của em...!


Ở bên em, anh đã phải chiến đấu với cảm giác đố kị nhiều đến nhường nào mới có đủ dũng khí nghe em kể chuyện hai người? Anh đã phải kìm nén nỗi đau nhiều thế nào mới có đủ khả năng mỉm cười trước câu chuyện tình yêu lãng mạn, trong đó, người mình yêu là nữ chính, kia mà nam chính lại là thằng nam giới khác? Anh đã phải đớn đau nhiều thế nào khi chỉ có trạng thái nhìn em sóng vai hạnh phúc, đi bên cạnh người con trai khác; chỉ có thể đứng sau nhìn bóng lưng em ngày càng xa dần? Nhưng không sao, bít tất cả những thứ ấy, đều không quan yếu bằng em, tiền cần em vui, em hạnh phúc là anh yên tâm!


Thế rồi, "bạn trai" em đã bỏ rơi em, đi du học ở nơi cách giang sơn này nửa vòng trái đất; cậu ta nói câu chia tay, chẳng may may chú ý đến khuân mặt tái nhợt cố kỉnh nén thảm thương của em phía sau mà kiên tâm bước đi. Em đau khổ, em dằn vặt nhưng tuyệt vời nhiên không rơi một giọt nước mắt! Anh biết, em luôn là người con gái vô cùng mạnh mẽ, ẩn sau vẻ mặt dịu dàng kia là một ý chí phi thường! Anh cũng biết, trái tim em đớn đau ra sao... Có trời mới biết anh muốn giết cậu ta thế nào! Nếu không phải cậu ta đi du học, anh thề, anh sẽ khiến hắn phải ăn năn vì đã bỏ rơi em!


day la noi dung footer


Thời gian vẫn cứ thế trôi đi; tình cảm em dành cho cậu ta cũng phai lạt dần; đôi khi nhắc lại, em doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nói: "Mẹ từng dạy em; khổ đau bởi những con người nhỏ nhen là một sỉ nhục đích thị mình! Mà em lại rất tôn trọng bản thân mình, cho nên, em sẽ không bao giờ nhớ đến con người ấy nữa!". Rồi em cười – nụ cười không hề đổi thay theo năm tháng. Anh nhìn nụ cười ấy đến ngây người, rồi hốt nhiên nhận ra: Em rất xinh đẹp! Không đồng cân đẹp ở ngoại hình, mà còn ở cả tâm vong linh thuần khiết nhưng mạnh mẽ, dịu dàng nhưng dứt khoát, nhẹ nhõm nhưng kiên định... Sự cuốn hút tự nhiên không chút giả tạo ấy càng khiến tình cảm anh dành cho em ngày một nhiều hơn; nhiều tới mức bản thân anh nghĩ rằng mình có trạng thái chết thay em, chịu đựng đau khổ thay em trong bất kì điều kiện nào! Khoảng thời gian hai năm này, em một mình, anh cũng một mình, cứ thế bên nhau; không ai có người yêu, không ai giấu ai điều động gì; giống ngày xưa, duy trì một thằn lằn quan hệ đặc biệt: Vượt xa tình bạn nhưng lại không thể vươn tới tình yêu! Với anh, ngần ấy là quá đủ! Thậm chí, anh đã hi vọng ước, một điều động ước hết sức phẩm bình dị: Chỉ cần bên em thế này là tốt rồi, không cần em yêu anh, không cần phải tỏ tình. Ngày ngày được nhìn em, nói chuyện cùng em, thấy em cười; tâm linh hồn anh bình thản biết bao...


Thế nhưng bản tính của con người thường xuyên là thế, có được điều động mình cần rồi, lại mong muốn có nhiều hơn nữa. Anh không phải là ngoại lệ; vào một ngày, anh nhận ra, hành động, tình cảm của bản thân đã vượt lên trên sự kiểm soát của chính mình. Anh bắt đầu ích kỉ, đồng cân muốn em là của riêng anh; bắt đầu sợ một ngày em sẽ yêu người nam giới khác, sợ một ngày em không còn ở bên anh cười đùa vui vẻ...


Anh từng nghĩ đến chuyện mang tình cảm của chúng ta tiến xa hơn một bước, vì chưng đã có lần, em dựa vào vai anh, hỏi: "Anh có yêu em không? Minh Tường, nếu chúng ta yêu nhau thì sẽ ra sao nhỉ?". Anh ngạc nhiên! Anh không tin nổi! Anh vui mừng... Lẽ nào...? Lúc ấy, anh tiền muốn ngay ngay tức thì trả lời: "Có, anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi, nếu mình yêu nhau, anh sẽ trân trọng em hơn tất cả mọi rợ thứ trên đời!". Nhưng sự bối rối, xúc động khiến anh nhất thời im lặng, không nói được gì. Lát sau, vào thời khắc anh sắp đặt từ ngữ xong xuôi, dự kiến bộc vỡ lở man di thứ trong lòng, em ngẩng đầu, cười: "Em chỉ đùa ôi thôi mà, anh không cần găng thế đâu! Chúng ta mà yêu nhau thì thiếu thú vị lắm; thứ gì của đối thủ cũng biết hết rồi, nói xấu nhau suốt ngày cho xem. Với lại em lười như thế, sao anh yêu được chứ? Hì hì" – lời nói sắp ra tới đầu môi lại bị anh chặn lại. Lúc đó, anh không hề biết rằng, sự lặng im trong chốc lát ấy của bản thân, đã mang đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng; mà nhiều năm về sau, khi nghĩ về nó, anh vẫn ăn năn không thôi.


Như một lẽ tất nhiên, câu hỏi của em làm anh tỉnh ngộ; lỡ như em cũng có tình cảm với anh? Lỡ như em đang chờ sự theo đuổi của anh? Câu nói của em, khiến mong cùng tự tin trong anh tăng lên gấp bội lần. Vì vậy, anh quyết định sẽ bảy tỏ tình cảm mà mình giấu kín suốt bao nhiêu năm với em, để tình cảm của anh có một bến đỗ sau bao năm tháng giữ gìn, để đâm ra nhật thứ 20 của em trở nên ngày kỉ niệm yêu nhau của chúng ta. Sự đợi chờ của anh, cuối cùng sẽ có một kết cuộc viên mãn? Chờ đợi gần 20 năm, có phải đã đủ? Anh cho là vậy và tin là vậy!


Ngày đâm ra nhật em, tuyết rơi rất nhiều; anh mua bánh kem, hẹn gặp em; chuẩn bị mọi rợ thứ tươm tất, đợi em với niềm hi vọng tràn trề. Anh bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt, khoác trên người bộ đồ em nói thích anh mặc! Anh bất chấp đường xá xa xôi, đi hết quãng đường 100km dưới thời tiết âm hai độ để mua tặng em món quà em yêu thích! Bạn bè anh cười, nói anh ngu ngốc; đâu có ai hiểu được, anh có thể bởi chưng em, mà bất chấp cả sinh mệnh này thì mấy việc cỏn con kia có là gì?


Nhưng thói thế hệ luôn thế, tạo hóa luôn thích chọc gan con người, vào đúng lúc anh mong nhiều nhất, đúng lúc anh kiên tâm bộc bại lộ tình cảm của mình thì anh phát hiện mình đã sai, sai trầm trọng, một sai lầm phải trả chớ chi quá đắt... Nụ cười trên môi anh đông cứng lại; cái lạnh âm hai độ ngoài trời đất lúc ấy chẳng thể so sánh nổi với sự lạnh lẽo trong lòng anh khi nhìn thấy em nắm tay, ủ ấp người đàn ông khác, mỉm cười giới thiệu với anh: "Đây là người thương của em, là người em quyết định sẽ lấy sau này..." . Hành động ấy như nhát dao chí mạng, cắm thẳng vào con tim vốn đã không hề lành lẽ của anh. Anh không còn nghe thấy gì, chẳng cảm nhận được gì nữa... Mọi hi vọng, hạnh phúc, ái tình với anh mà nói, chưa kịp chớm nở đã đồng cân còn là một con mệnh 0 tròn trĩnh. Anh không còn giữ nổi bình phẩm tĩnh, dứt khoát quay người chạy trốn... chạy trốn khỏi em, chạy trốn khỏi tình cảm nực cười của bản thân!


day la noi dung footer


Đêm đã về khuya lắm, đồng cân còn mình anh trong mớ xúc cảm hỗn độn, anh chẳng thể ngủ... Chẳng nhớ mình đã về nhà như thế nào. Dường như bên tai là tiếng bước chân nhẹ nhàng trên hành lang mỗi lần sang rủ anh đi học của em, là giọng nói ngon nói ngọt ngào, là hành động dịu dàng, là cử tiền đáng yêu của em. Tim anh đau! Thực sự rất đau! Đau đến tâm tư bại liệt phế, đau đến mức tắt nghỉ đi được! Cảm giác còn khó chịu hơn cái chết! Tại sao? Tại sao anh lại ngu ngốc tin vào cái mong viển vông bởi chưng mình tự vẽ cho nên để phải ra nông nỗi này? Tại sao thượng đế lại bất công với anh, với ái tình của anh như thế? Tại sao vào lúc anh hi vọng nhất lại mang đến cho anh nỗi hết sức vọng không gì sánh nổi?


Chiếc đồng hồ em tặng anh vẫn chậm chạp nhích từng giây một, trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng kim giây đồng hồ "tích tích" vang lên rõ ràng; như quả bom nổ chậm, đếm ngược từng giây trước khi trái tim anh tan vỡ. Thiếp đi trong cơn mệt mỏi cực độ, dưới ánh đèn lợt lạt của chiếc đèn ngủ, trên tay vẫn ôm chiếc đồng hồ... Khi anh tỉnh dậy, trời đã sáng rõ; trên đường phố, man di người bước đi vội vã, hòa vào nhịp sống đông đúc nơi đây; ai cũng có cuộc sống của riêng mình, em cũng không ngoại lệ. Có lẽ giờ này, em đang hạnh phúc bên người con giai ấy. Còn anh? Đêm qua, anh đã nằm mộng về em, về những kỉ niệm ngày xưa, anh và em, bên nhau, yên bình, tốt đẹp... Đã bao lần anh tự yên ủi bản thân rồi man di chuyện sẽ ổn, nhưng cớ sao nỗi đau vẫn sắc bén nhường ấy? Rõ ràng như từng mũi dao sinh vào da thịt. Cớ sao dầu đau đớn như muốn bất tỉnh đi, anh vẫn chẳng thể quên em? Không thể cản trở trái tim đổ bể của mình hướng về em. Anh vô ích hay là bởi vì ái tình trao em quá lớn? Hạnh phúc nơi em, giờ chẳng phải bởi vì anh mang đến, huyễn hoặc là tình cảm neo đơn phương này của anh, đối với em mà nói là thừa thãi... Thứ anh được phép mang đến cho em bây giờ đồng cân là lời chúc phúc, đồng cân là tình yêu thầm lặng dù trải qua bao thăng trầm vẫn không hề suy chuyển! Em... nhất quyết phải vui vẻ, phải hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần của anh...


day la noi dung footer


Tạo hóa lại một lần nữa trớ trêu. Lại một lần nữa, khi mà anh quyết định buông tay, để tình của em được trọn vẹn, anh quyết định bỏ cuộc, chôn vùi tình yêu sâu nặng cùng trái tim đầy rẫy vết thương, toàn tâm toàn ý chúc phúc cho em, thì sự nỗ lực lại xảy ra... Ngày đó, em chạy đến, ôm chặt anh, khóc nấc lên trong cơn hoảng loạn; đầu tóc rối bù, trên mặt, trên tay, thân thể, khắp chỗ là những dấu bầm tím bởi vì bị bạo lực. Là ai? Ai đã khiến cô bé thường xuyên kiên cường, nở nụ cười như em trở thành thế này? Nhìn những vết xót thương nơi em, mà lòng anh quặn đau!... Nhìn dáng vẻ đau đớn, bất lực, nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi nơi em, anh biết được kẻ bạo lực đó là ai... Hắn đánh em! Dám đánh em?


Từ nhỏ đến lớn, em cực kì ít khóc, có lần anh hỏi lí do, em đã trả lời: "Mỗi con người đều có lòng tự tôn của riêng mình, mẹ nói, bởi vì những thứ không xứng đáng với mình mà khóc là vô dụng, yếu đuối. Khóc, nghĩa là thừa nhận bản thân thua cuộc, công nhận buông trôi bít tất cả; thừa nhận bản thân chấp nhận số phận phận, cho nên; trong vô luận hoàn cảnh nào con cũng phải kiên cường! Phải khiến những kẻ làm con đau lòng không đạt được mục đích của chúng!" Vậy nên, em sẽ không ưng ý số phận, sẽ không khóc, sẽ thường xuyên mỉm cười." – Nụ cười tự tin của em lúc ấy xinh đẹp biết bao, nhãi nhép biết bao, khiến anh rung động biết bao. Thế mà đến hôm nay, em đã khóc, đã rơi lệ, đã chấp nhận buông xuôi số phận phận. Thằng khốn nạn ấy, không tương xứng đáng với em chút nào!


Trong lòng anh hết sức giận dữ và đau lòng. Tên kia... khăng khăng phải trả giá! Anh nhẹ nhõm yên ủi em, kéo em ngồi xuống ghế, lau nước mắt, nói:"Em đợi anh một lát!" rồi chạy ngay đến chỗ tên kia. Vì hắn mà em mới đau khổ, suy sụp thế này, bởi hắn mà người anh yêu thương, nâng niu phải chịu đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần.


....Tâm trạng anh lúc này ngoài phẫn nộ cũng chỉ còn có phẫn nộ. Anh không hề vì chưng dự, vừa giáng cho hắn từng đấm, vừa gầm lên:


- Mày...! Thằng chó chết, mày nghĩ mày là ai mà có trạng thái làm thế với cô ấy? Mày là đồ cặn bã, hèn hạ; đến cả đàn bà mà cũng đánh! Mày có còn là đàn ông không hả? Thằng khốn nạn này, tao buông tay cô ấy không phải để mày hành hạ cô ấy. Hiểu chưa?


- Mày không có quyển cản trở chuyện giữa hai bọn tao, Tường Vi là tình nhân tao, đánh đấm hay hành hạ gì là quyền của tao, mày là cái thá gì mà đòi xen vào quan hệ giữa bọn tao? Mày chẳng qua cũng tiền là một thằng hèn hạ không dám thổ lộ tình cảm của mình. Bây giờ, tao chơi chán cô ta rồi, nếu muốn, mày có trạng thái lấy lại. Haha. Trần Minh Tường, mày mãi mãi là đồ thua cuộc, là kẻ đến sau mà thôi! – Hắn nhếch mép, tợp lại lời anh, nhưng lại không dùng hành động để phản kháng, khiến anh càng điên rồ hơn; túm chặt chịa lấy hắn, đánh tới tấp đến mức gần như đánh mất lí trí...


Nếu không có sự ngăn cản của em, vững chắc anh sẽ giết hắn! Em vội đẩy anh ra khỏi người hắn, tát anh, mắng anh:


- Anh điên rồi, đấy là người em yêu, anh có quyền gì mà đánh anh ấy? Có quyền gì mà làm tổn xót thương anh ấy chứ? Anh đi đi cho em! - Không gì có trạng thái cản trở sự tức giận trong anh lúc này; hắn đánh em, làm tổn thương xót em, thế mà em bảo vệ hắn? Em đánh anh, tiền để bảo vệ hắn. Anh nắm chặt chẽ vai em, hét lớn:


- Em có còn lí trí không hả? Nhìn xem bây giờ em thành cái dạng gì rồi? Thằng khốn nạn, chó má ấy đối xử với em thế nào mà em vẫn bảo vệ hắn? Em đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Đã bao giờ nghĩ xem tình cảm của anh đối với em là gì chưa? Anh yêu em, yêu em hơn mọi thứ trên đời, em là người anh trân trọng nhất, vì chưng em, cho dù giết thằng khốn này rồi đi tù, anh cũng không hối hận, em hiểu chưa? Với anh, em mãi mãi là người quan trọng nhất, anh không cho phép bất kể ai làm tổn thương xót em, Mộng Tường. – Anh đã từng tưởng tưởng tới muôn ngàn hoàn cảnh và thời kì khác nhau của cái giây khắc bày tỏ tình cảm với em, lại không ngờ tới mình sẽ thốt ra những lời ấy trong khi đại vọng vô cùng thế này. Anh yêu em, yêu em nhưng lại không thể làm gì cho em, chẳng thể bảo vệ em, anh là đồ vô dụng!


Nước mắt em vương đầy trên mặt nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, em lại tát anh, một cái tát thật mạnh, giọng nói nghẹn ngào theo dòng nước mắt mặn chát:


- Tại sao? Tại sao cho tới bây chừ anh mới nói điều động ấy? Em...cũng yêu anh. Bao nhiêu lần em cho anh thời cơ nhưng tại sao, anh đều bỏ qua? Tất cả đã quá muộn rồi, không gì có trạng thái cứu vãn được nữa... Em... đã là người của anh ấy! – Giây phút ấy, anh tắt thở lặng! Trái tim anh một lần nữa lại vỡ vụn. Hết rồi! Tất cả hết thật rồi! Tất cả đều bởi chưng anh, đều bởi chưng anh quá ngu ngốc, để vuột mất cơ hội, tất cả là tại anh chậm trễ nên mới có ngày hôm nay! Còn có thể trách ai được nữa đây?


Anh hết sức hoảng loạn, lao đến ôm em, thật chặt, đồng cân sợ rằng nếu buông tay, em sẽ tức khắc tan biến, anh sẽ không bao giờ có trạng thái gặp lại em. Em khóc nấc lên, từng giọt nước mắt rơi trên áo anh như từng mũi kim chích trên da thịt anh. Qua hồi lâu, em nói:


- Minh Tường, người con gái như em, bây giờ không còn xứng đáng để anh yêu, không cân xứng đáng được anh quan tâm, nâng niu như ngày xưa nữa rồi. Anh là người tốt, chắc chắn sẽ tìm được người ăn nhập với mình hơn em, thông minh hơn em. Hãy quên em đi, đừng nhớ gì, đừng quan tâm đến em. Từ nay về sau, chúng ta coi như không quen biết!


Lòng anh đau như dao cắt, anh hiểu tâm cảnh em lúc này. Sự thật tàn ác này khiến anh đau lòng, khiến anh khó chấp nhận, nhưng anh yêu em...


"Bảo anh làm sao không nghe? Làm sao không nhìn? Làm sao không nhớ? Làm sao để quên? Làm sao để nhẹ nhõm, làm sao để mỉm cười?


Anh đau đến sắp phát điên rồi!


Không muốn nghe điều gì, không muốn ngắm nhìn, chẳng muốn nhớ nhung


Nếu thế anh có thể sống tốt


Không có em, anh khóc cũng như cười! "


Anh không nghe lời em, lặng lẽ siết chặt chẽ lấy thân hình nhỏ bé trong lòng, nói thầm vào tai em:


- Tường Vi, anh biết, anh biết vớ cả những điều động em đang lo sợ. Anh cũng biết những khổ sở, đau đớn mà em đã phải chịu đựng trong thời gian qua. Anh lại càng biết hơn tình cảm của mình đối với em sâu đậm thế nào. Phải, anh có trạng thái buông tay để em được hạnh phúc; nhưng không thể đứng nhìn em chịu đau khổ. Anh có thể buông tay để em hạnh phúc với người đàn ông khác, nhưng chẳng thể chịu đựng được việc hắn hành tội em. Người anh yêu, từ xưa đến nay, tiền có mình em, độc nhất mình em. Nếu em cũng có tình cảm với anh thì xin đừng rời xa anh, đừng bắt anh phải rời bỏ em, anh không làm được... Hãy để anh mang niềm vui đến cho em, hãy để anh chia sớt nỗi buồn cùng em, hãy để anh đảm nhiệm thay em những giông tố trong cuộc đời. Điều anh cần, là nụ cười vui vẻ của em, là hạnh phúc của em, là cuộc sống em được yên ổn. Anh đã từng buông xuôi, để kẻ khác có thời cơ làm điều ấy, nhưng những người đó không hề biết quý trọng em, không hề biết em cần gì và mong muốn gì... Vậy thì, hãy để anh, để anh mang lại những thứ ấy cho em. Không cần tự ti hay tự tí tị vì chưng vô luận điều gì, vì trong anh, Tường Vi của anh vẫn thường xuyên là cô gái xinh đẹp nhất, mạnh mẽ, dịu dàng nhất và là người độc nhất anh yêu. Chờ đợi gần hai mươi năm, câu trả lời anh muốn nhận được không phải là cái lắc đầu hay sự tự ti, xua đuổi. Mọi đau đớn, khó khăn trong quá khứ chỉ còn là quá khứ và đó, mới là cái mà chúng mình cần lãng quên. Mộng Tường, hãy quên những điều tồi tệ bạc ấy đi, hãy quăng quật thứ lỗi khứ đau khổ... Hãy để ta yêu nhau, một lần nữa và mãi mãi về sau, được không em? Chỉ cần em nói em đồng ý, em yêu anh, anh sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em, quyết không chia lìa.


Anh cảm nhận được bờ vai em khẽ run rẩy, nước mắt em rơi ngày một nhiều, anh đợi câu trả lời của em... hai mươi phút...ba mươi phút... Em buông tay anh, lùi lại phía sau, ngẩng đôi mắt đã sưng đỏ bởi chưng khóc quá nhiều, nhìn anh chăm chú. Cất giọng hơi khàn vì vừa khóc hỏi anh:


- Tại sao? Tại sao anh lại làm thế? Tại sao lại hi hoá nhiều thứ do một đứa con gái tư kỉ như em? Em thực sự không xứng... - Anh không muốn em tiếp kiến thô tục nói ra những điều động tự hạ thấp bản thân nữa, cũng không biết phải thổ lộ tình cảm chân tình của mình như thế nào. Trong lúc bối rối, thuộc hạ đã "đi trước" suy nghĩ, kéo em vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt, để em hiểu được, tất cả những thứ em e sợ, anh đều không quan tâm, trong trái tim anh, em mãi mãi là cô bé hàng phục xóm đáng yêu, mãi mãi là ánh thái dương độc nhất vô nhị trong trái tim anh! Lát lâu sau, anh mới buông em ra, nói thật rõ ràng, rành mạch:


- Bởi vì, anh yêu em, đồ ngốc ạ! Vì yêu em, thành ra tất cả những thứ kia đều không quan trọng. Đừng lo lắng, hãy giao tất cả cho anh, được không?


Em đỏ bừng mặt – thật đáng yêu. Qua một lúc, Tường Vi của anh mới ngẩng đầu lên, nhìn anh, gật đầu thật mạnh:


- Em đồng ý, hãy ở bên cạnh em, chăm nom em, em cần anh hơn ai hết. Tình cảm của em với anh, có lẽ chẳng đáng là bao so với tình cảm của anh dành cho em, nhưng em vẫn muốn nói: Minh Tường, em cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi! À, còn nữa, trong hai chúng ta, rõ ràng là anh ngốc hơn mà! – Cuối cùng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat em cũng nở nụ cười – nụ cười không hề đổi thay theo năm tháng, nụ cười anh yêu thương suốt gần hai mươi năm.


Anh cũng bật cười, vui vẻ nắm tay em, cũng nhau bước về nhà dưới làn tuyết rơi. Đang là giữa mùa đông, mà trái tim anh rét mướt lạ thường, không còn lạnh lẽo, cô đơn như trước kia... Bởi vì, bên cạnh anh đã có em – ánh mặt trời của anh. Mọi chuyện khổ đau này, rồi sẽ qua hết, thời kì sẽ xóa nhòa nhưng tổn thương, thứ còn lại, đồng cân còn hạnh phúc mà thôi! Vì vậy, sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh sẽ xoành xoạch bảo vệ em! Sau này, mặc dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta sẽ thường xuyên bên nhau!



 Michyo

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

truyen sex - Chuyện đã từng rất lâu

Chúng tôi đã từng yêu xót thương cùng một người. Chúng tôi đã từng cùng đeo đuổi một người, đã từng cùng dành chung một ánh nhìn cho người con giai ấy. Nó thật buồn cười, và hoang đường. Nhưng cho dù thời gian có quay lại bao lăm lần, có trạng thái chọn lọc bao nhiêu lâu, thì chắc chắn tợp án vẫn sẽ là như vậy...


day la noi dung footer


Tôi đi nhón gót trên những bậc thang văn bằng gỗ đã xỉn màu và bạc thếch những vết rạn của những vân gỗ ngoằn ngoèo. Mùi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi giấy cũ thoảng vẩn trong hơi gió buổi sớm của Sài Gòn đầy hơi nước. Tôi thích cái cảm giác thảng hoặc để dành được chút tiền, ghé vào hiệu sách cũ thân thuộc và ngụp lặn trong những mặc thây sách cao ngất cả một chiều cuối tuần nào đó. Tôi thích cái cảm giác đưa tay phuổi lớp bụi mỏng tang trên bìa sách đã ngả màu vàng ố và nheo mắt nhìn những hạt bụi rớt nhấp nhánh trong những tia nắng chiều óng vàng len chiếu qua khe cửa sổ nhỏ và đậu lại trên những cánh tử đinh hương tím ngát đung đưa. Tiếng gió từ chiếc quạt thông suốt gió máy điều hoà không khí cạnh sửa sổ quay những vòng như tiếng muỗi vo ve trong căn phòng sách tịch mịch tiền một mình tôi. Bác chủ hiệu sách gầy gò luôn luôn mỉm cười thật hiền mỗi lúc tôi ghé qua. Vì là khách quen thành ra tôi được bác cho phép tự mình lựa chọn và ngồi lại quy hàng giờ trong căn phòng này. Tôi ngồi tựa lưng vào mặc thây sách và ve vuốt những cuốn sách tôi vừa tìm được. Đó là những cuốn sách bìa ngả màu bạch thếch, đã bị con gì gặm mất một góc. Có cuốn bìa sộc sệch. Màu giấy úa vàng, nét mực in đậm nhoè nhoẹt và hoài cổ. Tôi thích mùi thơm của giấy mực doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cũ. Tôi nhắm mắt và miên man nghĩ về bài hát tôi vừa nghe được trên đường đến đây "Back in time". La la la..., tôi ngân khe khẽ. Gác sách vẫn không vì sự có mặt của tôi mà trở cho nên xáo động...


Hồi bé, lúc còn là một con nhóc con 5 tuổi, tôi để tóc ngắn, kiểu đầu gáo dừa phổ biến của mấy đứa con trẻ lúc bấy giờ. Tóc mái cắt giữa trán, nghĩ lại cái thời ấy, tôi đột nhiên thấy mình ngao ngáo và buồn cười. Tôi thật sự không hiểu lí do vì sao tôi lại không được để tóc dài và thắt nơ bướm như những bạn gái khác. Tôi hay dùng nước vuốt những sợi tóc mai cho cong cong giống như những cô gái xinh đẹp trong mấy bộ phim cổ trang mà tôi tình cờ xem được. Trong những buổi văn nghệ của lớp lần nào cũng bởi vì lí bởi vì "tóc con ngắn quá" mà tôi luôn luôn phải ở nhà và nhìn danh thiếp bạn nữ xinh xắn khác trong bộ váy áo trắng bong như công chúa bằng đôi mắt ghen tị. Tôi từ lúc đó, đã kiên tâm nuôi tóc dài...


Bất giác có một ngày, tôi phát hiện ra cậu trai mà tôi thích từ lớp 8 có bạn gái. Tôi chợt như một con bé ngốc ngồi thút thít ở dãy ghế keo kiết đặt dọc hành lang. Ngày hôm đó, lần đâu tiên tôi biết khóc do một lí vì nào khác chẳng dính líu gì đến những lần bị la rầy của mẹ, bị đánh đòn của ba. Ngày hôm ấy, là ngày cuối của niên học lớp 10, mái tóc tôi rối tinh trong gió, thằng bạn thân đến ngồi cạnh tự lúc nào không hay. Rồi khẽ búng tay vào trán tôi thì thầm: "Khóc gì mà khóc, nín đi!". Tôi sẽ nhớ mãi cái giây lát đó, khuôn mặt Duy nghiêng nghiêng trong nắng sớm của một ngày đầu tháng 5 ửng hồng bởi nắng, phủ cả một lớp sương mờ trong mắt tôi, ngồi ở đấy, hiền và dịu dàng đến lạ.... đến cả trên dưới trời đất chói loà sắc đỏ của những cánh phượng tây đại nhiên cũng không sáng bằng đôi mắt của Duy...


Tôi không thể nhớ nổi tên cái thằng oắt ấy. Tôi chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt của nó ngày nó dúi vào tay tôi chai nước sâm dứa xanh xanh thơm lựng còn âm ấm mà nhà nó vừa nấu xong:


- Cho bạn đó!


Tôi đứng ngó trân trân cái bóng lưng bé xíu mặc chiếc áo thun in hình siêu nhân đã chạy biến vào trong nhà. Sau đó vung vẩy chạy về khoe với bà nội về món quà của người hàng phục xóm mới. Sau buổi hôm ấy tôi trở nên bạn thân của thằng nhãi con và cả bạn thân của thằng bạn thân nó nữa. Chúng tôi hay đi bắt cúc vào những buổi chiều hôm khi ông nội đón tôi sau giờ tan lớp. Chúng tôi hay đi đập chuồn chuồn trong những chiều cuối tuần và trời ầm ì chuyển những tảng mây đen ngòm và nghe những chiếc cánh chuồn chuồn mỏng rớt như cánh ve lướt rào rạo qua mặt. Có những ngày phía chân mây chuyển sắc tím đỏ, loang lổ kéo cả một khoảng rộng vằn vèo và thái dương hiền ngoan nằm lại giữa những tảng mây đỏ lừ mềm xốp. Nắng chiều kéo bóng của ba đứa bé con thành vệt dài màu đen trên mặt đất. Những cái bóng không biết cười, còn ba đứa trẻ con thì cùng nhau cười nắc nẻ, không cần biết thế nào là trời cao đất dày.


Tôi bắt hai thằng nhãi con gọi tôi bằng chị. Thằng bạn thằng nhóc con ấy nhất mực nghe theo, còn nó thì cứ hay hỏi tôi:


- Bạn có chút đỉnh mà đòi làm chị tui


Những lúc ấy tôi giả tảng như người lớn và không chấp đến đứa trẻ mỏ xua tay và bảo:


- Gọi chị đi, trẻ thơ thì biết gì!


Tôi là một đứa con gái ngang tàng. Tôi chẳng thích chơi búp bê như bao đứa con gái khác. Ngày đó, tủ đồ chơi của tôi đồng cân toàn gươm , súng nhựa, bi ve và mấy con siêu nhân dịp điều động khiển đã bị tôi bẻ mất đầu. Tôi hay hào phóng đem thùng đồ chơi ấy của mình sang rủ thằng oắt cùng chơi, chơi chán tôi rủ nó đi chọc tổ ong. Có một lần, tôi bị ong chích sưng phù mặt mũi. Về nhà còn bị mẹ đánh cho một trận đòn thành ra thân. Tôi khóc rất to và sau đó không sang nhà thằng oắt ấy chơi nữa tiền bởi chưng đơn chiếc giản một điều động là: tôi bị ong chích còn nó thì không. Từ hôm đó, không thấy tôi sang nhà chơi, nó hay đứng ý ới gọi : "Ninh ơi!" khi thấy mỗi chiều tôi ngồi nghịch cát và ăn cà rem ở trên dưới sân trước nhà. Nó có gọi mấy tôi cũng vờ như chơi nghe, mãi đến khi, thằng nhóc con đưa ra trước mặt tôi li sâm dứa sữa tôi mới tròn mắt nhe hàm răng sún gần hết mỉm cười làm lành với nó.


Tôi cũng không nhớ rõ cảm giác của mình hay khuôn mặt của thằng nhãi con ấy khi ngày cuối cùng trước lúc cả nhà nó dọn đi, nó dúi vào tay tôi một chai sâm dứa xanh bắt mắt. Sau hôm ấy, hàng xóm của tôi là một chú bụng to và cô vợ trẻ xinh đẹp nhưng đanh đá. Ngày ấy, tôi không đủ lớn để hiểu rằng thằng nhóc con ấy sẽ không về và chơi với tôi nữa. Tôi cũng không thấu hiểu được một cái là cảm giác mất đi một người bạn là như thế nào. Đến độ con rồng nhựa mà nó cho tôi, tôi cũng vất đâu mất sau rất nhiều lần tôi bỏ vào miệng và cắn cho kì cọ nát cái đầu lổm nhổm vây. Tính ra, nếu nói thì có vẻ nó là thằng con giai đầu tiên ngang nhiên xen vào cuộc sống của một con bé tinh nghịch như tôi và rồi trong một ngày không rõ nắng có đẹp hay không nó bỗng dưng biến mất. Tôi có chút buồn, nhưng rồi tôi vào học lớp một. Những niềm vui và những người bạn mới chừng như dần làm bóng hình nó nhoè nhoẹt dần trong bộ não vốn chẳng to lớn của tôi.


Những ngày cuối cấp ba, tôi hay đứng trên lầu cao và ngó mấy thằng con giai trong lớp kẹo qua bần tiện lại trái cầu bé xíu xiu màu trắng. Tôi dở tệ bạc trong mấy khoản ấy. Học trạng thái dục luôn là được châm chước mới có thể qua môn. Hơn nữa tôi cũng thích cái cách được đường đường đích thị chính mà ngắm nhìn cái thằng con trai thon thả cao đứng dưới kia mà không ai phát hiện được. Ánh mắt sáng và kiểu cười hở cả hàm răng trắng tinh. Chiếc áo đồng phủ phục trắng mướt mồ hôi. Tôi hay đứng đó, ngày nào cũng vậy, và lầm bầm hát những nhạc điệu loạc choạc được gom góp trong những bài hát cũ. Những lúc như thế tôi lại nhớ tới vẻ mặt của thằng con trai đang đứng dưới kia cao ngạo và lắc đầu nói với tôi:


- Tui không nhận thiệp giáng sinh của ai hết, ngoại trừ Nguyên!


Năm ấy, tôi học lớp 3. Lớp 3 đã biết gom góp vài trăm đồng hằng ngày chỉ để mua tặng cậu trai mình mến tấm thiệp giáng sinh be bé nào đó. Có trạng thái tôi lúc ấy còn bé thành ra chưa hiểu cái cảm giác thất tình là như thế nào. Vì không dưng một ngày, trong đôi mắt của một đứa con gái như tôi, hiện lên thứ hình ảnh của thằng con giai cao nhất vô khối lớp, có khuôn mặt trắng, những ngón tay thon dài và nhảy dính líu rất cao, dáng nhảy lại vô cùng đẹp. Tôi choáng màng màng say nắng như thế. Cho đến tận mãi nhiều năm về sau, tôi vẫn thấy cái thằng nhóc con ấy cao, không biết là do nó càng ngày càng cao hay vì chưng tôi càng lớn càng lùn đi. Tôi luôn luôn đồng cân đứng đến vai nó, và thật khó công nhận rằng tôi luôn luôn hi vọng muốn cái cảm giác che chờ từ bờ vai ấy. Tôi bị từ chối, đem tấm thiệp giáng đâm ra về và........tặng lại cho một cậu bạn khác trong lớp.


Tôi nhẩm đếm những quả cầu nhịp nhàng được chuyền đến chân Duy. Những lần tạo vật thật khẽ, quả cầu nảy lên đẹp mắt và lại lặn biệt tích trong những tiếng lộp độp chuyển chân của những bạn nam khác. Tôi bất giác ngó xung quanh tìm Dương và nhớ lại cảm giác của đêm qua khi thình lình có tin nhắn lúc giữa đêm. Duy hỏi tôi: "Nếu Dương cũng thích tôi thì Ninh phải làm sao?". Tôi nắm chiếc phôn rất lâu, sau đó quăng nó ra giường và thở dài: "Sao tôi biết phải làm sao chứ?", tôi đã không trả lời tin nhắn ấy của Duy. Tôi chẳng phải là một đứa con gái sáng ý nhưng đủ tinh ý để nhận ra con bạn thân của mình bỗng dưng biết thích một ai đó vào một ngày nào đó của năm lớp 11, chưa kể đôi mắt sóng sánh nước của nó khi mỉm cười nhìn chàng trai ấy xuất hiện vào mỗi sớm tới lớp và trong bộ áo đồng phục trắng, chàng trai như phát ra thứ ánh sáng chói mắt. Hay một ngày nắng đẹp lung linh Dương bảo với tôi: "Hình như tao thích một người rồi mày ạ, tao sẽ tiết lộ cho mày nghe vào một ngày đẹp trời ơi nào đó".


Chẳng khó để nhận ra đôi mắt Dương những lúc nhìn chàng trai đang keo kiệt cầu dưới kia cũng hệt như đôi mắt của tôi bây giờ.


Tôi nhớ như in những ngày đi học, nắng rạng rỡ chói loà mắt tôi. Và có người đứng đó, dáng cao thật cao, vai khoác lệch chiếc balo màu đen và cười nửa miệng vẫy vẫy tay với tôi. Cậu ta đèo tôi trên chiếc xe martin màu trắng, để tôi ôm balo cho mình và ngân nga khe khẽ mấy bài hát từ ban nhạc nam mới nổi. Và chốc chốc cằn nhằn khi tôi thình lình hát chen vào lời của cậu ấy. Có những ngày mưa tầm tã, chúng tôi đi ngược đường về nhà nhau, tấp vào một hàng kem bên đường, đứng nép vào mái hiên tránh những giọt nước mưa đang rỏ xuống và nhắm nháp que kem sô cô la rẻ tiền. Mỗi lần nghĩ đến khoảnh khắc ấy tôi xoành xoạch không kìm được ao ước chớ chi chúng tôi mãi mãi đừng lớn lên, mãi mãi chỉ là những cô cậu học đâm ra lớp 11 đủ thơ ngây và vong hồn nhiên để gìn giữ cho nhau những cảm xúc trong vắt ấy. Người ta chẳng thể biết rằng, kí ức về một chiều nắng chếch, có ai đó đã từng đứng ngược đường, nhẫn nại và chờ đợi mình mỗi trưa tan học lại có lúc xa xăm và trân quí như thế? Nếu sớm biết, thì dù rằng thời gian có bao lâu, trên dưới cách có bao xa, cũng nguyện tâm trở về và giữ giàng cẩn thận hơn những rung động đã từng nảy nở trong tâm hồn rộn rực thanh xuân thuở ấy.


Khi thật sự yêu thương xót một ai đó sẽ có lúc bạn phát hiện ra sức chịu đựng của bản thân mình đôi khi thật đáng nể. Tôi cũng vậy. Mãi đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác của một đêm mùa đông gió lùa vi vu ngoài cửa số, tôi thức giấc vì tin nhắc lúc giữa đêm:


- Tao quen Duy rồi mày ạ


- Chúc mừng mày, nhắn tin giờ này tính chất không để ai ngủ nghê gì à? Đi ngủ đi, tao cũng ngủ lại đây, ngủ ngon


Tôi rep tin nhắn thật nhanh rồi tắt máy, để lại chiếc điện thoại dưới gối, nhìn thẳng lên trần nhà tiền một màu đen, tôi mỉm cười và đâu đó có giọt nước rơi tõm trong đêm hoang tàn. Hình như lúc ấy là 3 giờ sáng. Tôi chẳng biết mình đã lặng đi lúc nào, tiền biết rất lâu sau đó, khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, tôi phát hiện ra tôi thực sự không muốn đến lớp nữa. Hay như đêm giao thừa của năm 12, có người bảo với tôi: "Tôi lại làm bạn của Ninh bị tổn thương rồi", bất giác tôi lại cười, ngơ ngẩn cười, "Đã bao giờ cậu nghĩ đến một điều na ná giành cho tôi".


Giao thừa năm ấy, pháo hoa bắn đỏ trời, tôi đã nếm được vị nước mắt nhàn nhạt của mình. Nếu chợt chốc trong cuộc sống của bạn hốt nhiên hay có một cái tên được nhắc đến, có một con người thường hay hiện diện, và thảng hoặc thình lình xuất hiện trước cửa nhà bạn lúc giữa đêm tiền để đưa cho bạn một que kem chảy gần hết nửa. Và rồi sau một đêm mùa đông có một người con trai và một người con gái cùng húi lớp học thêm, bạn đã không thể ngang nhiên bước tiếp những con đường dài cùng người ấy, sẽ chẳng thể ngang nhiên đi về cùng nhau trên chiếc xe đạp cũ, hay cùng nhau lên bờ sông sau những chiều học muộn và nghe tiếng gió thổi rì rào cùng nhau. Hoặc giả, cả đến một tin nhắn không đầu không cuối vốn dĩ hay dành cho nhau cũng phải cẩn trọng nghĩ suy: "Chắc giờ này gia tộc đang nhắn tin, không nên làm kì đà cản mũi". Những ngày ấy tôi hay đứng trên bậc lầu cao ngó nhìn Duy và Dương đi phía trước mỉm cười thật tươi. Nụ cười của Duy vẫn như những ngày cuối năm lớp 10, chói loà mắt tôi. Tôi những lúc như thế lại ngước cổ thật cao nhìn tán kim phượng già nua nở những cánh bướm rực rỡ đầu mùa tìm kiếm cho mình chút kí ức của những niên học cũ và lẩm bẩm có mỗi câu hát "Impossible". Tôi hành lang ngang và kiêu căng như chàng lính ngự lâm đơn độc và tự nhủ, mùa thi tới rồi, tôi sẽ thi cực kì học và khăng khăng phải đậu. Còn đám mây trong lòng kia, hãy cứ để nó ở đó. Có gió ắt tự tan.


Có những đêm trời đất ơi đầy sao, từ khung cửa sổ nhà tôi nhìn ra bên ngoài là khoảng trời đất lộng lộng gió và chi chít những đốm sáng nhỏ to. Tôi tự hỏi mình không biết sao Bắc Đẩu nằm ở đâu, và đâu đấy trong những ngôi sao kia, có ngôi sao nào thuộc cung Ma Kết đầy cô độc giống tôi. Thi thoảng vẫn có những tin nhắn tất vẩn không đầu không cuối được gửi đi, và tôi tự nhủ với mình mọi rợ chuyện rồi sẽ ổn. Năm đó tôi hay cùng đám bạn lang thang trà sữa, nhưng phần lớn tôi vẫn tranh thủ thời gian rảnh đi ngồi quán một mình, đọc những trang sách còn dở dương và nghe những bản nhạc không lời buồn đến tê tái. Tôi không lên bờ sông vào những ngày nhiều gió nữa, kể từ cái hôm tôi nghe bạn bè kháo nhau bắt gặp người quen trên đấy. Trong khi hai nhân dịp đấu vật đích thị tiền mỉm cười chống chế, tôi đứng gọn một góc, ngước mắt nhìn trời, và hát "Impossible".


Ở lớp tuyệt học, tôi có rất nhiều bạn. Tôi khá thích cậu Bí thư của lớp, với hai đồng tiền sâu lúng liếng và nụ cười thật hiền. Tôi cảm động hơn bởi chưng cậu ta là người độc nhất vô nhị trong lớp chịu trợ giúp tôi trong cái môn tin học khó nhằn mà tôi lười nhác chẳng thèm đụng đến. Tôi thích nhìn bóng lưng cậu ấy trong chiếc áo sơ mi trắng ủi phẳng phiu, không hiểu sao những lúc ấy tôi hay nhìn thấy người con trai đầu tiên mà tôi đem lòng yêu mến, cái người mà nhờ cậu ta khước từ mà tôi phát hiện ra Duy bỗng đẹp lên trong mắt tôi vào một ngày nắng chếnh choáng...


...................................................


Tôi ngồi một mình ở Chic café và nghe ban nhạc hát những bản rock cao vun vút, nhâm nhi li coctail trái cây dậy lên mùi rượu chát nồng nồng. Thứ chất lỏng màu xanh lá cây trong cái li miệng rộng sóng sánh ôi chao trên tay tôi. Có những giọt nước trong vắt ứ lại làm phản chiếu ánh sáng vàng lờ mờ của bóng đèn tròn treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Tôi gọi rủ Dương cùng đi café, nhưng nó bận chuyện gì đó cho nên từ chối. Đêm qua, tôi cùng nó ngồi chuyện trò rất khuya về những kỉ niệm cũ, về nó, về tôi và về ...Duy! Căn bản là chúng tôi không còn giữ lại được những cảm giác ban đầu giành cho nhau huyễn hoặc cũng có thể Duy không giành cho chúng tôi. Chúng tôi so sánh Duy với một quả bóng trên sân, có chạy đuổi như thế nào đó, dù rằng nhanh chân thì sẽ được chạm bóng một chút, rồi quả bóng sẽ lại lăn. Dương rời xa Duy trước tôi, còn tôi 7 tháng trước đây vẫn cùng cậu ta lang thang những nẻo đường Sài Gòn ăn vặt và hóng gió, vẫn nhẫn nại đợi nhau dưới ngọn đèn cao áp úa vàng trước cổng phòng trú chân và ngửi thấy mùi mồ hôi măn mẳn từ chiếc áo trạng thái thao mang số phận 10 của đội tuyển mà Duy yêu thích. Tôi ngày ấy luôn luôn hâm mộ Dương khi nó có trạng thái thức đầu hàng đêm cùng xem túc cầu với Duy, tôi thì lại chẳng hiểu tí ti gì về luật lệ của những quả bóng. Rồi đột nhiên chốc đến một lúc nào đó khi tôi giật mình phát hiện ra, Duy của ngày đó đã rời xa tôi tự lúc nào, tôi quyết định buông tay. Duy thực sự chẳng phải giành cho tôi. Tôi đi cắt tóc, mái tóc dài bồng bềnh tôi yêu quý được cắt cụt ngủn. Giờ thì nó đã dài đủ để tôi buộc lại thành cái đuôi ngựa cao cao sau gáy. Tôi vuốt đuôi tóc mình, và mỉm cười, cho dù có thế nào thì hình ảnh của chàng trai ngày ấy vẫn nằm lại trong kí ức của tôi, và lúc nào cũng như phát tiết ra thứ ánh sáng chói mắt mà tôi chưa bao giờ tìm được ở một người nào khác, vẫy vẫy tay gọi tên tôi trong một ngày nắng chếnh choáng. Lúc ấy có một cô gái mặc chiếc áo dài trắng tinh đưa tay che nắng, nheo mắt nhìn chàng trai đứng trước mặt và bất đồ nhớ tới câu hỏi: "Nếu Dương cũng thích tôi thì Ninh phải làm sao?"


Chúng tôi đã từng yêu thương cùng một người. Chúng tôi đã từng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cùng theo đuổi một người, đã từng cùng dành chung một ánh nhìn cho người con giai ấy. Nó thật buồn cười, và hoang đường. Nhưng cho dù thời kì có quay lại bao nhiêu lần, có thể lựa chọn bao lăm lâu, thì kiên cố đáp án vẫn sẽ là như vậy. Có ai mà có thể cưỡng lại thứ ánh sáng lung linh toả ra từ ánh mắt, nụ cười, từ chiếc áo đồng phủ phục trắng bốp của một người nào đó mà mình thình lình một ngày đẹp trời đã nhận ra. Yêu thương một ai đó căn bản đã là một thạch sùng tiền lương duyên trong đời. Ngày ấy chúng tao cũng tiền cần ở bên cạnh nhau. Việc gì phải quan hoài đến trời cao đất dày. Thật nhớ cái cảm giác được đứng trên lầu cao ngó bọn con trai bần tiện qua lại quả cầu xíu xiu màu trắng. Gió lùa qua bậu cửa số, có con nhân tình câu lông tím than đậu lại và tôi ngân khe khẽ những nhạc điệu loạc choạc của những bài hát cũ. Duy của tôi, của Dương, ngày ấy đẹp lắm!


Gió Hoang



Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

truyen sex - Câu truyện của tiểu tiểu nguyên soái

-Thiên tướng quân- tiếng léo nhéo của hắn vang ầm bên tai

-chuyện gì? ta nhíu mày ta vốn là một hết sức thống chế oai nghi thần vũ, nhớ doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi năm đó ta dẫn 4 vạn quân chiến chinh lại thắng 5 vạn quân của giặc. dáng yêu kiều như hoa phù dung cưỡi con tuấn mã oai nghi thần dũng, dẫn cả ngàn vạn binh sĩ, cùng với một đàn chó săn chim mồi và mèo rừng chiến đấu, tao nhã tới độ quân địch chỉ cần nhớ lại nét mặt của ta là gặp ác nằm mộng cả tuần.

-ngươi đoán đi?- tên tướng quân tắt thở tiệt này ngaỳ đó ta cứu hắn trên chiến trận thấy hắn thông minh lanh lợi liền giữ lại ai ngờ hắn nói nhiều không kém một con vẹt. một phần tự hận lòng từ bi của ta do đã cứu hắn một phần hận trái tim ta đã trao chó hắn. uầy thật khó xử a- chuyện này rất vui

-hoàng thượng lại cho ngươi cái gì à-ta hỏi

-không phía bắc có quân giặc thánh thượng kêu chúng ta chiến đấu- hắn cười cái tên tắt thở tiệt ngươi đã biết ta sợ lạnh đi ra ngoài hoàng cung vào lúc sắp tới mùa đông như vậy để làm cái gì? mắng thì mắng nhưng ta biết hắn rất thích ra ngoài hoàng cung hắn nói cảm giác như được áp điệu thoát thậm chí có mấy đêm bắt ta hóa nam trang dẫn ta vô kỹ viện nữa thực là bực mình. một đại thống chế nhân tài lại xinh đẹp như ta thì hàng phục vạn nam nhân mong chờ để xách dép theo ta tại sao ta lại thích một con người nhảm nhí như thế này a. trái tim tắt nghỉ tiệt

-còn không mau đi chuẩn bị đồ để đi hả tên kia-ta đập cây quạt lông màu trắng vào lưng hắn. tự lương vào ghế phe phẩy quạt nhìn hắn nhảy chân sáo đi.

---------------------------ta là dãy phân cách xinh đẹp ~(^.^~)-----------------------

từ kinh kì tới biên giớ phía bắc phóng hết tộc lực trên con tuấn mã yêu đấ của ta thì cũng phải hết 3 ngày vì ngựa yêu của ta được huấn luyện để làm ăn đó

ta tới đó là khi chiều sớm tối thứ ba quân sĩ xếp hàng đông đủ đón chào ta. đồng cân có 4 vạn quân được ta huấn luyện kỹ càng, 10 nghìn chim mồi chó săn cùng mèo rừng. vậy là đủ cho 6 vạn quân của doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi giặc.

-hỡi những binh sĩ- ta hô một tiếng. thật sự là tiếng của ta không được tôt đến vậy thành ra ta phải dùng chân khí truyền đến tai của mỗi quân sĩ thành ra người nào cùng nghe như tiếng sấm rền bên tai. bọn gia tộc hô to một tiếng. bầy chó tru lên kinh rợn dưới bóng trăng bầy mèo gào lên

-các ngươi phải xem quân địch là kẻ đoạt vợ ngươi giết cha nội ngươi phải xem địch nhu miếng thịt biết đi băm băm sắt sắt trở nên món ăn của ngươi. mỗi người trong các ngươi nếu thua ta sẽ tìm đến nhà từng người giết hết vợ con hắn, hoá tắt thở phụ mẫu hắn. các ngươi thành ra xem kẻ địch là kẻ phá họai thế cuộc mình. còn nếu ngươi chiến thắng, ta sẽ thưởng cho danh thiếp ngươi thật trọng-ta trước giờ rất công minh thành ra quân sĩ có người mặt sáng rỡ có người mặt xám lại- ta đi nghĩ ngơi các ngươi mau thư giãn ngày mai chúng mình sẽ tiến lên lấy công để thủ

ta bước vào lều của ta mệt mỏi dựa vào cái ghế trải da báo

-Thiên nguyên soái ngươi thật tài tình quá đi- hắn cướp cây quạt của ta quạt quạt như nô tì

-ta biết- ta khẽ hôn lên trán hắn

-nam nữ thọ thọ bất thân a-hắn đỏ mặt 

-ta với ngươi có chuyện gì mà chưa làm chứ?- uầy ta càng ngày càng phong túc rồi dám cư nhiên dỗ ngon dỗ ngọt con giai nhà lành a

hắn ôm chầm lấy ta- vậy ngày mai tướng quân tính làm gì?

-ta biết tương lai bọn họ sẽ tới vực Ngân Hương-. vực Ngân Hương một vực rất sâu bên dưới là sông Vong Tình- trong truyền thuyết giáo nếu nhảy xuống sông vong tình sẽ quên hết mọi rợ thứ thay da đổi thịt, làm lại từ đầu.

-ta định thả chó san và mèo rừng đúng không?-hắn vuốt mái tóc rối mù của ta 

___________sáng ngày tiếp theo

tiếng tù vang không dứt từ phía quân địch man di người bị đánh thức tò mò ra khỏi lều. 

-chuẩn bị tiến quân- hắn hô to vẫy cái cờ của Mộng Điệp Quốc 

toàn quân hứng khởi khí chất áp đảo hoàn trả toàn quân địch 

trong tiếng binh khí va vào nhau ,tiếng chó săn tru lên tiếng ngựa hí vang trời,  võ tướng bên kia liều mạng phi ngựa quất ta và hắn xuống vực.

nước sông vong tình lạnh như nước sông băng. ta sặc một ngụm nước chuyện từ xưa đến nay hiện rõ trong trí tưởng ta hóa ra....

ta từng nhảy sông tuyệt vời tình một lần rồi. và người đang che chở ta đây đích thị là thanh mai trúc mã đã ruồng bỏ ta. ta bỗng thông tất cả, hắn làm man di thứ đồng cân vì ta 

ta cố đại lôi hắn dậy đập mạnh vào lưng hắn. hắn vẫn không tỉnh, hóa doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi ra... hắn chết cũng đồng cân vì chưng ta

ta sử dụng kinh công 20 năm nay leo lên vách vực, đồng cân huy binh lính đánh giặc ,xong, ta ngã xuống đất, bỗng nhiên một bóng đen đở ta

-Thiên nguyên soái-hắn lay mạnh. người nhảy xuống sông vong tình lần 2 liền trở nên người bất tử ngàn đao sinh không chết nhưng lại mất hết cảm giác đau. ta cười, hắn cũng cười chói chan như thái dương lúc hạ chí

Hoàng Khánh Vân 23/7/2014

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

truyen sex - Cho anh xin khuyết điểm và làm vợ anh nhé

Hiền và Phong quen nhau cũng đc 3 năm..từ lúc hai  truyen dam moi nhat doc truyen sex, truyen heo,người vừa đặt chân vào cấp 3 

Hôm nay là kỉ niệm ngày trước hết hị yêu nhau...Như mọi rợ năm anh đều tặng cô bó hoa hồng và đợi cô ở công viên Thiên Sứ...

7 h..8h...9h... Anh vẫn đứng đó... đã 2 tiếng chờ đợi..Anh trở cho nên hốt hoảng...Anh lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện ko hay.Nhưng anh đã đt suốt nhưng cô vẫn ki bắt máy...

10h... 11h...Anh ko chừng chừ đc nz...anh quyết định về nhà cô...

Đến trước cổng nhà..anh thấy bên trong ko đỏ điện.Điều này lại khiến anh lo lắng hơn.

Rất lâu sau... anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc...Đó chính là người con gái anh yêu..

Anh muốn chạy ùa đến ôm cô.Nhưng trước mắt anh là 1 màn đen...Bên cạnh cô là một thằng con giai cả hai còn nắm tay nhau...cười ns rất thân mật..

Trai tim anh như vỡ oà ra...Anh nhanh chân chạy đến cạnh cô...xiết lấy tay cô kéo về phía mình. Và cho thằng bên cạnh cô 1 quả đấm

- Cậu ta là ai..Anh Trừng mắt nhìn cô.Điều anh muốn đầu tiên là 1 lời áp giải thích của cô.

- Là bạn trai mới của tôi.Một câu ns quá lạnh lùng...Khiến anh nghẹc thở..Anh ước gì là mình nghe nhầm.

- Em ns dối..Phong cầm lấy tay cô mĩm cười.Anh muốn đó chỉ là giả dối..Muốn cô ns là em đùa.

Hiền ki những ko ns thêm vs anh lời nào chạy đến cạnh thằng con giai kia.

- Anh có sao ko vào nhà em sức thuốc..Giọng cô ra vẻ đầy quan tâm

Cả hai bước đi..Và dạm ngõ Phong.

- Em đứng đó.Anh ko tin

Em có chuyện gì sao...Phong ko tin đc trừ khi có điều động gì đó xác minh.

- Anh ko tin đc thôi.Tôi sẽ cho anh tin.Câu ns vừa dứt lời thì cô đã hôn người con trai bên cạnh.Và kiên cố là ko pải Anh.

Lần này.. trước mắt anh đều sụp đổ bao hy vọng trong anh đều tan theo làn khói. 

- Giờ anh tin rồi chứ. Tôi hết yêu anh rồi.Người tôi kêu bây chừ là Huy... Người có thể cho tôi nhiều hơn anh..

- Là bởi tiền sao...Tiền thì tôi cx có mà..Phong nhếch miệng cười.Anh cười cho sự coi nhẹ bỉ..Cười cho anh bởi vì đã yêu một người con gái ko ra gì.

- Tiền... đúng tôi bởi chỉ đấy....Tôi đồng ý là anh cx giàu nhưng anh đã cho tôi những gì...Cô tiếp kiến thô lỗ ns.Từng lời từng chữ xé nát tim Phong.

Người con trai bên cạnh ko ns gì chỉ quan sát.

- Haha...Cảm ơn cô cảm tạ do đã cho tôi nhìn thấy bộ mặt thật của cô...Phong bs xong thì bỏ chạy.Anh ko ngờ có ngày giữa cô cà anh lại xảy ra chuyện như vậy..Và điều anh ko ngờ là người con gái anh yêu lại bởi đồng cân mà tạm biệt vs anh.Những giọt nc mắt của 1 thằng đàn ông ko hiểu sao lại rơi dài trên má mang theo sự câm thù " Tôi sẽ ko dung tha cho cô."

Bóng dáng Phong đi xa...Hiền khuỵ xuống khóc nức nở..- Phong em xin lỗi..em xin truyen dam moi nhat doc truyen sex, truyen heolỗi.Đừng tha thứ cho em..Hix...Huy đã ôm cô vào lòng...- Mọi chuyện rồi sẽ qua...



Cho Anh Xin Lỗi Làm Vợ anh nhé.!!

PART 2

- Mẹ Hiền con muốn ăn kem.Cô bé tầm khoảng 4, 5 tuổi cầm lấy tay .gười phụ nữ trẻ bên cạnh, mắt cứ đấm đuối nhìn vào hàng kem bên ngoài Công viên 

Cô gái trẻ đó đôi mắt dịu dàng ngồi xuống lo âu nhìn con gái - Ko đc đâu con.Con mới khỏi bệnh mà, chờ khi nào khỏi hẳn mẹ sẽ dẫn con đi ăm kem socôla mà con thích chịu ko nào...

Cô con gái dầu đc mẹ dỗ dành nhưng khuôn mặt vẫn ko vui lên chút nào - Nhưng con muốn ăn mà mẹ...

- Mẹ đã bảo ko rồi mà... Giọng cô gắt lên. Trên mặt cô con gái kia rưng rưng...

- Ai làm lẽ Bi khóc vậy để chú xử cho nào..Từ xa phát lên giọng ns thân quen.

- Ôi Ba Huy.. Cô bé quay lưng lại hét toáng lên bởi vì vui mừng chạy đến ôm chầm lấy người nam giới trẻ vừa ns lúc nảy

- Uk ba Huy đây... Hắn hôn lên trán cô bé gạt đi giọt nước mắt.

Cô gái trẻ kia khuôn mặt có vẻ ko vui chút nào tiến về phía hai người kia.

- Sao anh biết đây mà đến hay...con nói cho .Cô nhìn vào bé Bi trừng mắt.

Cô bé run sợ nép bên chân hắn. 

- Đúng đấy.Anh năn nỉ lắm bé ms ns cho anh đây.Em đừng la bé Bi..Hắn bế Cô bé lên.

- Mẹ đừng la ba Huy nha... Con ko đòi ăn kem nz đâu.Cô bé sợ mẹ la hắm thành ra nài nỉ mẹ mình

- Anh... Cô lắc đầu chịu thua hai chú cháu.

- Thôi chúng ta đi chơi tiếp kiến đi nào. Hắm vừa thả bé xuống thì nó liền chạy đến mẹ 1 tay cầm ta mẹ tay kia cầm tay hắn.Cô bé đi giữa . Mọi người đều gia đình này văn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.Họ vừa đẹp duyên mà trong cx rất hạnh phúc nz.

- Đến trò đu quay nha mẹ.. Cô bé lên tiếng

........

- Anh lâu rồi chúng ta ms về nước vào công viên chơi nha.em nhớ chỗ đó quá.Một cô gái mặt chiếc váy hồng xinh xắn đang đi cạnh anh chàng có khuôn mặt lạnh băng. 

- Anh muốn về.Anh chàng kia từ chối

- Đi mà.Em nhớ hồi nhỏ chúng mình thường chơi đu quay..Chúng ta đến đó một lát rồi đi nha...Cô ra công triết lí phục dường như có vẻ lay động đc anh chàng bên cạnh..

- Thôi đc...

.....

- Ôi vui quá.Bé Bi la lên bởi vui mừng rồi chạy đến bên Hiền và Huy.

- Anh Phong nhìn kìa trong cô bé dễ thương thật...Cô gaí mặt chiếc váy hồng lúc nảy ns vs anh chàng lúc nảy.

Anh chàng đó lướt mắt nhìn cô bé đó rồi dừng mắt lại bàng hoàng nhìn người đàn bà đang ôm cô bé kia.Người mà anh đã xa suốt 5 năm và ko ngày nào là anh ko nhớ đến cô gái này.Dáng người rất thân thuộc vs anh

Cô gái mặt váy hồng kia đến gần Bé Bi.

- Cho bé nè.Cô ngồi xuống mĩm cười đưa cho cô cây keo kiết mút.

- Cháu cảm ơn.

- Cảm ơn cô.Hiền cúi đầu cảm tạ cô gái xinh đẹp kia.

- Anh đến đây.Cô gái kia nhìn sang phía trước gọi hắn đến.

Hiền và Huy đều ngẫn người nhìn anh chàng lúc nảy.Trái tim đau buốt tưỡng đã lạnh lặng nay lại tái phát và đau hơn cả vết thương đó.

- Phong...Hiền ko kìm đc phát lên tiếng..

Hắn tiếng lên nhếch miệng cười đểu nhìn vào ba người kia.

- Ôi Hiền đây sao..Trong Hạnh phúc nhỉ.Hắm cười na mĩa mai.

Nghe chất giọng đó càng khiến cho Hiền đau hơn nz.Cô muốn bỏ chạy nhưng cô ko thể.Huy nhìn vẻ mặt tái lên của cô thì nắm tay cô.Phong nhìn lên vào lại lên tướng trêu chọc 

- Trước đó tôi nhớ đã nhắc cậu đừng

có dính dáng vào cái loại rẽ đồng cân này mà. Hắn muốn làm cô khổ đau hắn muốn trả thù qua lời ns cay độc nhưng hắn đã lầm hắm càng ns thì hắn càng thấy đau hơn

- Cậu..Huy tức muốn ào đến đấm cho hắn.Nhưng cô đã ngừng hành động của Huy ngay.

- Ko đúng sao.Hứ.

Cô gái váy hồng lúc nảy ko hiểu gì đồng cân nhìn vào họ lặng im xem diễn biến.

- Thôi chúng mình đi đi anh.Hiền ko chịu thêm đc nz.." Cái loại rẽ tiền" Từng chiếc kim châm đang hành hạ cô...

- Sao thế tôi ns ko đúng sao.Loại đàn bà do chỉ như cô có đc chồng tốt như vậy thì lo mà giữ cho chắc vào đừng có mà bởi đồng cân mà theo trai..Hắn hận cô giắm muốn ns cho hsr dạ thêm nz.

Huy tức đến cuồng lên đầm cho hắn 1 đấm chỉ vào mặt hắn - Tôi ko cho phéo cậu sĩ nhục Hiền.Cậu ko cân xứng đáng.Thưa đàn ông ko tin tưởng người mình yêu thì ko có quyền xúc phạm truyen dam moi nhat doc truyen sex, truyen heolỗicô ấy. 

Hiền muốn ngã xuống nhưng bản thân cô ko cho phép..Cô ko muốn hắn nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô chút nào 

- Chúng ta đi.Ns vs hắm chỉ tổ mỏi miệng thôi.Huy cầm tay cô và bé BI bỏ đi nhiwng trước khi đi thì bé Bi lên tiếng.Mắt cô bé rưng rưmg nước mắt

- Chú là ai mà ns mẹ con như thế chú là người xấu.

Hắn đau lắm...Đau vì đã hành tội người anh đã từng yêu.

...........

Hiền hốt nhiên nhói ở tim... Có vẻ bệnh tim cô đã tái phát.Mắt cô nhoà đi trước mắt cô là bóng đêm...Cô khuỵ xuống trên khoé mắt rơi những tia pha lê nước.

- Mẹ.

- Hiền em sao đấy





Cho anh xin khuyết điểm làm vợ anh nhé.!!!

Part 3 ( Cuối)

- Ngọc Hiền em tỉnh lại đi... 

- Mẹ ơi mẹ đừng nhắm mắt...Huhu

Huy và bé Bi chạy theo bác sĩ.Hiền đang nằm trên gường bệnh.

Đến trước phòng cấp cứu

- Không đc vào mọi người hãy đợi ở đây..

Cánh cửa khép lại để hại hai c��