Trên dương trần này, ngoài em ra, không ai có trạng thái khiến anh mỉm cười một cách thật lòng!
Trên thế gian này, em đích thị là ánh mặt trời, ánh sáng duy nhất có trạng thái soi sáng thế cục nan hoa tối của anh!
Trên trần gian này, ngoài em ra, không ai có thể khiến anh yêu thương... Anh yêu em; yêu một cách cuồng si, yêu đến tận xương tủy!
day la noi dung footer
Em – cô bé quy hàng xóm - cô bạn thanh mai trúc mã, lớn lên doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat bên anh. Kì thực, anh cũng chẳng biết bản thân mình quen em khi nào, chỉ chắc chắn một điều động rằng, anh có nhận thức thì em đã xuất hiện trong cuộc sống của anh tự bao giờ; tự nhiên tới mức như đó là chân lí vậy. Em vô tư, dịu dàng, em hay cười, nụ cười của em lúc nào cũng xinh đẹp, nhẹ nhõm nhưng đượm buồn – nụ cười khiến anh suốt đời không quên. Tuổi ấu thơ anh tràn trề những kí ức về em... Em – cô oắt đầu hàng xóm đáng yêu – người con gái duy nhất có thể khiến anh cười nói tự nhiên, không mặc cảm. Em – cô bé đầu hàng xóm dễ thương – Cô bé luôn dùng giọng nói ngon nói ngọt ngào, sử dụng bàn tay nhỏ bé, vỗ vai yên ủi mỗi khi anh mất cân bằng. Em – ánh thái dương duy nhất nơi trái tim anh, là vật báu anh suốt đời muốn nâng niu, trân trọng!
Từ nhỏ, chúng ta đã lớn lên bên nhau, em kém anh một tuổi – trên dưới cách tuổi tác không quá lớn khiến chúng ta trở nên hết sức thân thiết. Nhưng sự "thân thiết" ấy, có lẽ, được anh và em định nghĩa theo hai cách hoàn toàn khác nhau... Trong mắt em, Anh là một người bạn thân, một người anh trai thường xuyên thương xót yêu em gái – một người mà theo như em nói, là "rất quan trọng" đối với em; em đâu biết rằng, cái vị trí "rất quan trọng" mà em thường xuyên đặt anh vào đó, lại không phải là điều mà anh hi vọng muốn...
Còn anh? Ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu được thứ tình cảm mình dành cho em là "tình yêu" cho đến mãi những năm cuối cấp ba; đồng thời, anh cũng hiểu được, thứ tình yêu đó đã lớn đến mức nào. Nhưng đáng tiếc, lúc ấy em đã có người gọi là "bạn trai" đưa đón, yêu thương, che chở. Em nói:" em rất hạnh phúc với mối nguồn cơn của mình!". Em cười, một nụ cười tràn trề thứ được gọi là "hạnh phúc" kia; như bao bầu bạn thân thiết, em kể anh nghe man di chuyện về hai người; thậm chí cả việc nụ hôn đầu em trao cho người đó ở nơi có cảnh quan đẹp thế nào, cảm xúc lạ lẫm ấy ra sao... Anh buộc bản thân mình phải mỉm cười, phải đón nhận nó như một người bạn thân của em khi trong lòng anh, sự ghen tuông đang gặm nuốt trái tim mình...!
Người ta nói không sai, trong tình yêu, ghen tuông luôn luôn là hạn chế lớn nhất. Nhưng anh lại chẳng thể kiềm chế nổi xúc cảm đáng ghét ấy khi ở cạnh em, nghe em nói về người con giai khác với vẻ trìu mến, anh thực sự phát điên! Đau! Một cảm giác không thể thể hiện văn bằng lời! Giây phút ấy, anh muốn ôm em thật chặt, hét lên rằng: "Anh yêu em, yêu em hơn bất cứ thằng đàn ông nào yêu em trên thế hệ này! Anh có thể làm vớ cả bởi em, tiền cần em hạnh phúc!" để cả thế giới này đều biết Trần Minh Tường này yêu em. Nhưng... anh sợ...
...Nỗi sợ thường túc trực của bao kẻ yêu neo người phương! Phải! Anh sợ em sẽ không bằng lòng tình cảm quá cỡ lớn lao của anh. Biết đâu, vào cái lúc anh thổ bại lộ lại chính là khi tình bạn của chúng ta kết thúc mà thứ hướng tới lại chẳng phải tình yêu? Biết đâu, sau những lời thổ vỡ lở của anh; tạo vật trả lại chỉ là sự lảng tránh và khó xử nơi em? Biết đâu... Có quá nhiều "biết đâu", đủ để anh nhụt chí, đủ khiến anh không có anh dũng tỏ bày tình cảm với em. Từ bỏ em? Anh càng không thể, ái tình anh trao em lớn đến mức đối với anh, nó đã trở thành bản năng. Anh yêu em trước khi biết ái tình có ý nghĩa gì, cho nên, làm sao có thể từ bỏ đây? Cho nên, anh vẫn sẽ chấp là người bạn thân nhất của em, vẫn sẽ là người che chở, yêu thương em hết mực có trạng thái trong âm thầm; cho nên, trong trái tim anh, mặc dù là bất luận ai, cũng sẽ không thay thế được vị trí của em...!
Ở bên em, anh đã phải chiến đấu với cảm giác đố kị nhiều đến nhường nào mới có đủ dũng khí nghe em kể chuyện hai người? Anh đã phải kìm nén nỗi đau nhiều thế nào mới có đủ khả năng mỉm cười trước câu chuyện tình yêu lãng mạn, trong đó, người mình yêu là nữ chính, kia mà nam chính lại là thằng nam giới khác? Anh đã phải đớn đau nhiều thế nào khi chỉ có trạng thái nhìn em sóng vai hạnh phúc, đi bên cạnh người con trai khác; chỉ có thể đứng sau nhìn bóng lưng em ngày càng xa dần? Nhưng không sao, bít tất cả những thứ ấy, đều không quan yếu bằng em, tiền cần em vui, em hạnh phúc là anh yên tâm!
Thế rồi, "bạn trai" em đã bỏ rơi em, đi du học ở nơi cách giang sơn này nửa vòng trái đất; cậu ta nói câu chia tay, chẳng may may chú ý đến khuân mặt tái nhợt cố kỉnh nén thảm thương của em phía sau mà kiên tâm bước đi. Em đau khổ, em dằn vặt nhưng tuyệt vời nhiên không rơi một giọt nước mắt! Anh biết, em luôn là người con gái vô cùng mạnh mẽ, ẩn sau vẻ mặt dịu dàng kia là một ý chí phi thường! Anh cũng biết, trái tim em đớn đau ra sao... Có trời mới biết anh muốn giết cậu ta thế nào! Nếu không phải cậu ta đi du học, anh thề, anh sẽ khiến hắn phải ăn năn vì đã bỏ rơi em!
day la noi dung footer
Thời gian vẫn cứ thế trôi đi; tình cảm em dành cho cậu ta cũng phai lạt dần; đôi khi nhắc lại, em doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nói: "Mẹ từng dạy em; khổ đau bởi những con người nhỏ nhen là một sỉ nhục đích thị mình! Mà em lại rất tôn trọng bản thân mình, cho nên, em sẽ không bao giờ nhớ đến con người ấy nữa!". Rồi em cười – nụ cười không hề đổi thay theo năm tháng. Anh nhìn nụ cười ấy đến ngây người, rồi hốt nhiên nhận ra: Em rất xinh đẹp! Không đồng cân đẹp ở ngoại hình, mà còn ở cả tâm vong linh thuần khiết nhưng mạnh mẽ, dịu dàng nhưng dứt khoát, nhẹ nhõm nhưng kiên định... Sự cuốn hút tự nhiên không chút giả tạo ấy càng khiến tình cảm anh dành cho em ngày một nhiều hơn; nhiều tới mức bản thân anh nghĩ rằng mình có trạng thái chết thay em, chịu đựng đau khổ thay em trong bất kì điều kiện nào! Khoảng thời gian hai năm này, em một mình, anh cũng một mình, cứ thế bên nhau; không ai có người yêu, không ai giấu ai điều động gì; giống ngày xưa, duy trì một thằn lằn quan hệ đặc biệt: Vượt xa tình bạn nhưng lại không thể vươn tới tình yêu! Với anh, ngần ấy là quá đủ! Thậm chí, anh đã hi vọng ước, một điều động ước hết sức phẩm bình dị: Chỉ cần bên em thế này là tốt rồi, không cần em yêu anh, không cần phải tỏ tình. Ngày ngày được nhìn em, nói chuyện cùng em, thấy em cười; tâm linh hồn anh bình thản biết bao...
Thế nhưng bản tính của con người thường xuyên là thế, có được điều động mình cần rồi, lại mong muốn có nhiều hơn nữa. Anh không phải là ngoại lệ; vào một ngày, anh nhận ra, hành động, tình cảm của bản thân đã vượt lên trên sự kiểm soát của chính mình. Anh bắt đầu ích kỉ, đồng cân muốn em là của riêng anh; bắt đầu sợ một ngày em sẽ yêu người nam giới khác, sợ một ngày em không còn ở bên anh cười đùa vui vẻ...
Anh từng nghĩ đến chuyện mang tình cảm của chúng ta tiến xa hơn một bước, vì chưng đã có lần, em dựa vào vai anh, hỏi: "Anh có yêu em không? Minh Tường, nếu chúng ta yêu nhau thì sẽ ra sao nhỉ?". Anh ngạc nhiên! Anh không tin nổi! Anh vui mừng... Lẽ nào...? Lúc ấy, anh tiền muốn ngay ngay tức thì trả lời: "Có, anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi, nếu mình yêu nhau, anh sẽ trân trọng em hơn tất cả mọi rợ thứ trên đời!". Nhưng sự bối rối, xúc động khiến anh nhất thời im lặng, không nói được gì. Lát sau, vào thời khắc anh sắp đặt từ ngữ xong xuôi, dự kiến bộc vỡ lở man di thứ trong lòng, em ngẩng đầu, cười: "Em chỉ đùa ôi thôi mà, anh không cần găng thế đâu! Chúng ta mà yêu nhau thì thiếu thú vị lắm; thứ gì của đối thủ cũng biết hết rồi, nói xấu nhau suốt ngày cho xem. Với lại em lười như thế, sao anh yêu được chứ? Hì hì" – lời nói sắp ra tới đầu môi lại bị anh chặn lại. Lúc đó, anh không hề biết rằng, sự lặng im trong chốc lát ấy của bản thân, đã mang đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng; mà nhiều năm về sau, khi nghĩ về nó, anh vẫn ăn năn không thôi.
Như một lẽ tất nhiên, câu hỏi của em làm anh tỉnh ngộ; lỡ như em cũng có tình cảm với anh? Lỡ như em đang chờ sự theo đuổi của anh? Câu nói của em, khiến mong cùng tự tin trong anh tăng lên gấp bội lần. Vì vậy, anh quyết định sẽ bảy tỏ tình cảm mà mình giấu kín suốt bao nhiêu năm với em, để tình cảm của anh có một bến đỗ sau bao năm tháng giữ gìn, để đâm ra nhật thứ 20 của em trở nên ngày kỉ niệm yêu nhau của chúng ta. Sự đợi chờ của anh, cuối cùng sẽ có một kết cuộc viên mãn? Chờ đợi gần 20 năm, có phải đã đủ? Anh cho là vậy và tin là vậy!
Ngày đâm ra nhật em, tuyết rơi rất nhiều; anh mua bánh kem, hẹn gặp em; chuẩn bị mọi rợ thứ tươm tất, đợi em với niềm hi vọng tràn trề. Anh bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt, khoác trên người bộ đồ em nói thích anh mặc! Anh bất chấp đường xá xa xôi, đi hết quãng đường 100km dưới thời tiết âm hai độ để mua tặng em món quà em yêu thích! Bạn bè anh cười, nói anh ngu ngốc; đâu có ai hiểu được, anh có thể bởi chưng em, mà bất chấp cả sinh mệnh này thì mấy việc cỏn con kia có là gì?
Nhưng thói thế hệ luôn thế, tạo hóa luôn thích chọc gan con người, vào đúng lúc anh mong nhiều nhất, đúng lúc anh kiên tâm bộc bại lộ tình cảm của mình thì anh phát hiện mình đã sai, sai trầm trọng, một sai lầm phải trả chớ chi quá đắt... Nụ cười trên môi anh đông cứng lại; cái lạnh âm hai độ ngoài trời đất lúc ấy chẳng thể so sánh nổi với sự lạnh lẽo trong lòng anh khi nhìn thấy em nắm tay, ủ ấp người đàn ông khác, mỉm cười giới thiệu với anh: "Đây là người thương của em, là người em quyết định sẽ lấy sau này..." . Hành động ấy như nhát dao chí mạng, cắm thẳng vào con tim vốn đã không hề lành lẽ của anh. Anh không còn nghe thấy gì, chẳng cảm nhận được gì nữa... Mọi hi vọng, hạnh phúc, ái tình với anh mà nói, chưa kịp chớm nở đã đồng cân còn là một con mệnh 0 tròn trĩnh. Anh không còn giữ nổi bình phẩm tĩnh, dứt khoát quay người chạy trốn... chạy trốn khỏi em, chạy trốn khỏi tình cảm nực cười của bản thân!
day la noi dung footer
Đêm đã về khuya lắm, đồng cân còn mình anh trong mớ xúc cảm hỗn độn, anh chẳng thể ngủ... Chẳng nhớ mình đã về nhà như thế nào. Dường như bên tai là tiếng bước chân nhẹ nhàng trên hành lang mỗi lần sang rủ anh đi học của em, là giọng nói ngon nói ngọt ngào, là hành động dịu dàng, là cử tiền đáng yêu của em. Tim anh đau! Thực sự rất đau! Đau đến tâm tư bại liệt phế, đau đến mức tắt nghỉ đi được! Cảm giác còn khó chịu hơn cái chết! Tại sao? Tại sao anh lại ngu ngốc tin vào cái mong viển vông bởi chưng mình tự vẽ cho nên để phải ra nông nỗi này? Tại sao thượng đế lại bất công với anh, với ái tình của anh như thế? Tại sao vào lúc anh hi vọng nhất lại mang đến cho anh nỗi hết sức vọng không gì sánh nổi?
Chiếc đồng hồ em tặng anh vẫn chậm chạp nhích từng giây một, trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng kim giây đồng hồ "tích tích" vang lên rõ ràng; như quả bom nổ chậm, đếm ngược từng giây trước khi trái tim anh tan vỡ. Thiếp đi trong cơn mệt mỏi cực độ, dưới ánh đèn lợt lạt của chiếc đèn ngủ, trên tay vẫn ôm chiếc đồng hồ... Khi anh tỉnh dậy, trời đã sáng rõ; trên đường phố, man di người bước đi vội vã, hòa vào nhịp sống đông đúc nơi đây; ai cũng có cuộc sống của riêng mình, em cũng không ngoại lệ. Có lẽ giờ này, em đang hạnh phúc bên người con giai ấy. Còn anh? Đêm qua, anh đã nằm mộng về em, về những kỉ niệm ngày xưa, anh và em, bên nhau, yên bình, tốt đẹp... Đã bao lần anh tự yên ủi bản thân rồi man di chuyện sẽ ổn, nhưng cớ sao nỗi đau vẫn sắc bén nhường ấy? Rõ ràng như từng mũi dao sinh vào da thịt. Cớ sao dầu đau đớn như muốn bất tỉnh đi, anh vẫn chẳng thể quên em? Không thể cản trở trái tim đổ bể của mình hướng về em. Anh vô ích hay là bởi vì ái tình trao em quá lớn? Hạnh phúc nơi em, giờ chẳng phải bởi vì anh mang đến, huyễn hoặc là tình cảm neo đơn phương này của anh, đối với em mà nói là thừa thãi... Thứ anh được phép mang đến cho em bây giờ đồng cân là lời chúc phúc, đồng cân là tình yêu thầm lặng dù trải qua bao thăng trầm vẫn không hề suy chuyển! Em... nhất quyết phải vui vẻ, phải hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần của anh...
day la noi dung footer
Tạo hóa lại một lần nữa trớ trêu. Lại một lần nữa, khi mà anh quyết định buông tay, để tình của em được trọn vẹn, anh quyết định bỏ cuộc, chôn vùi tình yêu sâu nặng cùng trái tim đầy rẫy vết thương, toàn tâm toàn ý chúc phúc cho em, thì sự nỗ lực lại xảy ra... Ngày đó, em chạy đến, ôm chặt anh, khóc nấc lên trong cơn hoảng loạn; đầu tóc rối bù, trên mặt, trên tay, thân thể, khắp chỗ là những dấu bầm tím bởi vì bị bạo lực. Là ai? Ai đã khiến cô bé thường xuyên kiên cường, nở nụ cười như em trở thành thế này? Nhìn những vết xót thương nơi em, mà lòng anh quặn đau!... Nhìn dáng vẻ đau đớn, bất lực, nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi nơi em, anh biết được kẻ bạo lực đó là ai... Hắn đánh em! Dám đánh em?
Từ nhỏ đến lớn, em cực kì ít khóc, có lần anh hỏi lí do, em đã trả lời: "Mỗi con người đều có lòng tự tôn của riêng mình, mẹ nói, bởi vì những thứ không xứng đáng với mình mà khóc là vô dụng, yếu đuối. Khóc, nghĩa là thừa nhận bản thân thua cuộc, công nhận buông trôi bít tất cả; thừa nhận bản thân chấp nhận số phận phận, cho nên; trong vô luận hoàn cảnh nào con cũng phải kiên cường! Phải khiến những kẻ làm con đau lòng không đạt được mục đích của chúng!" Vậy nên, em sẽ không ưng ý số phận, sẽ không khóc, sẽ thường xuyên mỉm cười." – Nụ cười tự tin của em lúc ấy xinh đẹp biết bao, nhãi nhép biết bao, khiến anh rung động biết bao. Thế mà đến hôm nay, em đã khóc, đã rơi lệ, đã chấp nhận buông xuôi số phận phận. Thằng khốn nạn ấy, không tương xứng đáng với em chút nào!
Trong lòng anh hết sức giận dữ và đau lòng. Tên kia... khăng khăng phải trả giá! Anh nhẹ nhõm yên ủi em, kéo em ngồi xuống ghế, lau nước mắt, nói:"Em đợi anh một lát!" rồi chạy ngay đến chỗ tên kia. Vì hắn mà em mới đau khổ, suy sụp thế này, bởi hắn mà người anh yêu thương, nâng niu phải chịu đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần.
....Tâm trạng anh lúc này ngoài phẫn nộ cũng chỉ còn có phẫn nộ. Anh không hề vì chưng dự, vừa giáng cho hắn từng đấm, vừa gầm lên:
- Mày...! Thằng chó chết, mày nghĩ mày là ai mà có trạng thái làm thế với cô ấy? Mày là đồ cặn bã, hèn hạ; đến cả đàn bà mà cũng đánh! Mày có còn là đàn ông không hả? Thằng khốn nạn này, tao buông tay cô ấy không phải để mày hành hạ cô ấy. Hiểu chưa?
- Mày không có quyển cản trở chuyện giữa hai bọn tao, Tường Vi là tình nhân tao, đánh đấm hay hành hạ gì là quyền của tao, mày là cái thá gì mà đòi xen vào quan hệ giữa bọn tao? Mày chẳng qua cũng tiền là một thằng hèn hạ không dám thổ lộ tình cảm của mình. Bây giờ, tao chơi chán cô ta rồi, nếu muốn, mày có trạng thái lấy lại. Haha. Trần Minh Tường, mày mãi mãi là đồ thua cuộc, là kẻ đến sau mà thôi! – Hắn nhếch mép, tợp lại lời anh, nhưng lại không dùng hành động để phản kháng, khiến anh càng điên rồ hơn; túm chặt chịa lấy hắn, đánh tới tấp đến mức gần như đánh mất lí trí...
Nếu không có sự ngăn cản của em, vững chắc anh sẽ giết hắn! Em vội đẩy anh ra khỏi người hắn, tát anh, mắng anh:
- Anh điên rồi, đấy là người em yêu, anh có quyền gì mà đánh anh ấy? Có quyền gì mà làm tổn xót thương anh ấy chứ? Anh đi đi cho em! - Không gì có trạng thái cản trở sự tức giận trong anh lúc này; hắn đánh em, làm tổn thương xót em, thế mà em bảo vệ hắn? Em đánh anh, tiền để bảo vệ hắn. Anh nắm chặt chẽ vai em, hét lớn:
- Em có còn lí trí không hả? Nhìn xem bây giờ em thành cái dạng gì rồi? Thằng khốn nạn, chó má ấy đối xử với em thế nào mà em vẫn bảo vệ hắn? Em đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Đã bao giờ nghĩ xem tình cảm của anh đối với em là gì chưa? Anh yêu em, yêu em hơn mọi thứ trên đời, em là người anh trân trọng nhất, vì chưng em, cho dù giết thằng khốn này rồi đi tù, anh cũng không hối hận, em hiểu chưa? Với anh, em mãi mãi là người quan trọng nhất, anh không cho phép bất kể ai làm tổn thương xót em, Mộng Tường. – Anh đã từng tưởng tưởng tới muôn ngàn hoàn cảnh và thời kì khác nhau của cái giây khắc bày tỏ tình cảm với em, lại không ngờ tới mình sẽ thốt ra những lời ấy trong khi đại vọng vô cùng thế này. Anh yêu em, yêu em nhưng lại không thể làm gì cho em, chẳng thể bảo vệ em, anh là đồ vô dụng!
Nước mắt em vương đầy trên mặt nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, em lại tát anh, một cái tát thật mạnh, giọng nói nghẹn ngào theo dòng nước mắt mặn chát:
- Tại sao? Tại sao cho tới bây chừ anh mới nói điều động ấy? Em...cũng yêu anh. Bao nhiêu lần em cho anh thời cơ nhưng tại sao, anh đều bỏ qua? Tất cả đã quá muộn rồi, không gì có trạng thái cứu vãn được nữa... Em... đã là người của anh ấy! – Giây phút ấy, anh tắt thở lặng! Trái tim anh một lần nữa lại vỡ vụn. Hết rồi! Tất cả hết thật rồi! Tất cả đều bởi chưng anh, đều bởi chưng anh quá ngu ngốc, để vuột mất cơ hội, tất cả là tại anh chậm trễ nên mới có ngày hôm nay! Còn có thể trách ai được nữa đây?
Anh hết sức hoảng loạn, lao đến ôm em, thật chặt, đồng cân sợ rằng nếu buông tay, em sẽ tức khắc tan biến, anh sẽ không bao giờ có trạng thái gặp lại em. Em khóc nấc lên, từng giọt nước mắt rơi trên áo anh như từng mũi kim chích trên da thịt anh. Qua hồi lâu, em nói:
- Minh Tường, người con gái như em, bây giờ không còn xứng đáng để anh yêu, không cân xứng đáng được anh quan tâm, nâng niu như ngày xưa nữa rồi. Anh là người tốt, chắc chắn sẽ tìm được người ăn nhập với mình hơn em, thông minh hơn em. Hãy quên em đi, đừng nhớ gì, đừng quan tâm đến em. Từ nay về sau, chúng ta coi như không quen biết!
Lòng anh đau như dao cắt, anh hiểu tâm cảnh em lúc này. Sự thật tàn ác này khiến anh đau lòng, khiến anh khó chấp nhận, nhưng anh yêu em...
"Bảo anh làm sao không nghe? Làm sao không nhìn? Làm sao không nhớ? Làm sao để quên? Làm sao để nhẹ nhõm, làm sao để mỉm cười?
Anh đau đến sắp phát điên rồi!
Không muốn nghe điều gì, không muốn ngắm nhìn, chẳng muốn nhớ nhung
Nếu thế anh có thể sống tốt
Không có em, anh khóc cũng như cười! "
Anh không nghe lời em, lặng lẽ siết chặt chẽ lấy thân hình nhỏ bé trong lòng, nói thầm vào tai em:
- Tường Vi, anh biết, anh biết vớ cả những điều động em đang lo sợ. Anh cũng biết những khổ sở, đau đớn mà em đã phải chịu đựng trong thời gian qua. Anh lại càng biết hơn tình cảm của mình đối với em sâu đậm thế nào. Phải, anh có trạng thái buông tay để em được hạnh phúc; nhưng không thể đứng nhìn em chịu đau khổ. Anh có thể buông tay để em hạnh phúc với người đàn ông khác, nhưng chẳng thể chịu đựng được việc hắn hành tội em. Người anh yêu, từ xưa đến nay, tiền có mình em, độc nhất mình em. Nếu em cũng có tình cảm với anh thì xin đừng rời xa anh, đừng bắt anh phải rời bỏ em, anh không làm được... Hãy để anh mang niềm vui đến cho em, hãy để anh chia sớt nỗi buồn cùng em, hãy để anh đảm nhiệm thay em những giông tố trong cuộc đời. Điều anh cần, là nụ cười vui vẻ của em, là hạnh phúc của em, là cuộc sống em được yên ổn. Anh đã từng buông xuôi, để kẻ khác có thời cơ làm điều ấy, nhưng những người đó không hề biết quý trọng em, không hề biết em cần gì và mong muốn gì... Vậy thì, hãy để anh, để anh mang lại những thứ ấy cho em. Không cần tự ti hay tự tí tị vì chưng vô luận điều gì, vì trong anh, Tường Vi của anh vẫn thường xuyên là cô gái xinh đẹp nhất, mạnh mẽ, dịu dàng nhất và là người độc nhất anh yêu. Chờ đợi gần hai mươi năm, câu trả lời anh muốn nhận được không phải là cái lắc đầu hay sự tự ti, xua đuổi. Mọi đau đớn, khó khăn trong quá khứ chỉ còn là quá khứ và đó, mới là cái mà chúng mình cần lãng quên. Mộng Tường, hãy quên những điều tồi tệ bạc ấy đi, hãy quăng quật thứ lỗi khứ đau khổ... Hãy để ta yêu nhau, một lần nữa và mãi mãi về sau, được không em? Chỉ cần em nói em đồng ý, em yêu anh, anh sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em, quyết không chia lìa.
Anh cảm nhận được bờ vai em khẽ run rẩy, nước mắt em rơi ngày một nhiều, anh đợi câu trả lời của em... hai mươi phút...ba mươi phút... Em buông tay anh, lùi lại phía sau, ngẩng đôi mắt đã sưng đỏ bởi chưng khóc quá nhiều, nhìn anh chăm chú. Cất giọng hơi khàn vì vừa khóc hỏi anh:
- Tại sao? Tại sao anh lại làm thế? Tại sao lại hi hoá nhiều thứ do một đứa con gái tư kỉ như em? Em thực sự không xứng... - Anh không muốn em tiếp kiến thô tục nói ra những điều động tự hạ thấp bản thân nữa, cũng không biết phải thổ lộ tình cảm chân tình của mình như thế nào. Trong lúc bối rối, thuộc hạ đã "đi trước" suy nghĩ, kéo em vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt, để em hiểu được, tất cả những thứ em e sợ, anh đều không quan tâm, trong trái tim anh, em mãi mãi là cô bé hàng phục xóm đáng yêu, mãi mãi là ánh thái dương độc nhất vô nhị trong trái tim anh! Lát lâu sau, anh mới buông em ra, nói thật rõ ràng, rành mạch:
- Bởi vì, anh yêu em, đồ ngốc ạ! Vì yêu em, thành ra tất cả những thứ kia đều không quan trọng. Đừng lo lắng, hãy giao tất cả cho anh, được không?
Em đỏ bừng mặt – thật đáng yêu. Qua một lúc, Tường Vi của anh mới ngẩng đầu lên, nhìn anh, gật đầu thật mạnh:
- Em đồng ý, hãy ở bên cạnh em, chăm nom em, em cần anh hơn ai hết. Tình cảm của em với anh, có lẽ chẳng đáng là bao so với tình cảm của anh dành cho em, nhưng em vẫn muốn nói: Minh Tường, em cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi! À, còn nữa, trong hai chúng ta, rõ ràng là anh ngốc hơn mà! – Cuối cùng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat em cũng nở nụ cười – nụ cười không hề đổi thay theo năm tháng, nụ cười anh yêu thương suốt gần hai mươi năm.
Anh cũng bật cười, vui vẻ nắm tay em, cũng nhau bước về nhà dưới làn tuyết rơi. Đang là giữa mùa đông, mà trái tim anh rét mướt lạ thường, không còn lạnh lẽo, cô đơn như trước kia... Bởi vì, bên cạnh anh đã có em – ánh mặt trời của anh. Mọi chuyện khổ đau này, rồi sẽ qua hết, thời kì sẽ xóa nhòa nhưng tổn thương, thứ còn lại, đồng cân còn hạnh phúc mà thôi! Vì vậy, sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh sẽ xoành xoạch bảo vệ em! Sau này, mặc dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta sẽ thường xuyên bên nhau!
Michyo