1. Phố rõ là nhộn nhịp. Mặc dù non sông mà tôi truyen sex đang sống chẳng có tí ti gì gọi là giảm phải chi mùa Noel, thế mà người ta vẫn cứ đi mua sắm ầm ầm. Tôi đi bộ gần đoạn Vincom, định rẽ vào Gloria's Jeans để mua một cốc café thật lớn, có thể uống từ giờ đến cuối ngày.
Càng vào những lúc cao điểm, khu vực càng đông một cách đáng ngạc nhiên, tôi lách lách giữa dòng người đang đi ngược đi xuôi để tiến về phía Coffee Shop, và đột nhiên giữa muôn màu sắc rực rỡ của những người đang đan chen nhau đang lướt qua tôi huyễn hoặc vượt lên tôi, tôi nhìn thấy một cô gái đi ngược chiều, mái tóc ngắn lùa lên trong gió, ăn mặc theo phong cách kỳ lạ, danh thiếp thứ đồ trên người trông chẳng có vẻ gì liên can đến nhau cả về tông màu lẫn kiểu dáng, đặc biệt nổi trội lên giữa đám đông bởi chiếc váy đỏ – trông tựa một cô gái của thế giới khác lạc xuống đây.
Cô ấy không xinh đẹp, nhưng không hiểu sao tôi cảm giác như hết thảy không gian chung quanh tôi dừng hẳn lại, tựa một đoạn phim quay chậm. Ánh mắt của cô ấy lơ đễnh nhìn xung quanh, chẳng thể hiểu được, nhưng ngay lần đầu tiên, tôi thực sự thích cô gái ấy. Mặc mặc dầu anh sex không biết cô ấy là ai, có hơn tuổi tôi không nữa, có bạn trai chưa.
Tất cả mọi thứ hốt nhiên thành không quan trọng khi bạn biết chắc chắn rằng bạn sẽ phải đi theo bước chân của một người xa lạ. Tôi vừa tiến về phía cô ấy vừa nghĩ mình sẽ làm thế nào để có thể làm quen được...
- Chào bạn, tớ làm cho một tạp chí ảnh, tớ đang doc truyen sex, xem anh sex tìm người mẫu ảnh cho bộ ảnh số phận tới, liệu chừng bạn có hứng thú không?
- Bạn cho rằng tớ tin vào việc bạn vừa nói sao? – cô gái nheo mắt.
Thất bại. Heh.
- À, ừm, sự thực là tớ muốn làm quen với bạn. Tớ...
- Này, bạn biết chỗ nào có trạng thái đọc một cuốn sách mà không bị ai làm phiền, kể cả nhân viên? – Cô gái ngắt lời.
- Cách bạn trên dưới hơn mười bước chân. – Tôi tiền vào Gloria Jean's.
- Quá gần để tớ có trạng thái biết. – Cô gái nhún mình vai.
- Thường thì núi cao phải đứng xa mới thấy.
Bước vào quán. Tôi ra quầy gọi một Cappu rồi trở lại bàn. Cô gái ngồi chăm chú đọc một quyển sách, tên sách là Vĩnh biệt Tugumi, theo cách vẽ bìa có lẽ là của một tác giả Nhật, trên bàn ủi một cốc Cookies n' Cream. Cô để lên bàn một cái túi nhỏ may văn bằng vải thô, màu đỏ trắng, rút bên trong ra hai cái bút nhớ để đánh dấu những đoạn hay. Thấy tôi ngồi xuống, cô gái ngẩng mặt lên, nhìn tôi:
- Bạn có trạng thái hỏi tớ 5 câu hỏi đơn. Sau đấy tớ sẽ đọc tiếp kiến cuốn sách.
Tôi nhìn cô gái, rồi nhìn ra ngoài cửa kính, nơi dòng người vẫn đi lại nhộn nhịp, không liên can gì với sự yên tĩnh ở sau khung lớp kính. Cô gái nhún nhường vai:
- Bạn không định hỏi sao?
- Khi người ta chỉ có 5 câu hỏi thì người ta cũng cần có chút thời gian để xem mình cho nên hỏi thứ gì.
- Cứ hỏi thứ bạn muốn.
- Tớ muốn quá nhiều.
- Vậy thì hãy muốn ít đi.
- Bạn tên là gì?
- Zany. Một.
- Tớ hỏi tên thật cơ?
- Zany! Hai! – Cô gái cười phá lên.
- Ăn gian. Bạn có ghét bị chụp ảnh không?
- Có. Nếu bạn bè chụp thì được.
- Thế còn người lạ?
- Đôi khi. Bốn.
- Thế còn tớ?
- Có thể. Hết. Nhưng khuyến mãi thêm một câu cho sự ăn lận của tớ lúc nãy.
- Cuốn sách này có hay không?
- "Vĩnh biệt Tugumi" của Banana Yoshimoto – một trong những gương mặt nổi bật nhất của văn chương Nhật đương đại. Tác giả của Kitchen và N.P vô cùng nổi tiếng. Cuốn này thì tớ mới đọc thành thử chưa biết. Đoạn đầu không tệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét