truyen sex| doc truyen hay

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

truyen sex - Trái tâm tan vỡ

Bao nhiêu con mắt đều đổ xô nhìn vào học sinh mới, đám nữ đâm ra mắt long lanh doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi hình trái tim nhìn Hải Băng, họ rất vui khi Hải Băng quay trở về mang theo một vẻ đẹp chết người, gia thế hoàn cảnh của Hải Băng ai ai cũng biết cậu là con trai độc của nhà họ Hoàng đứng vị trí thứ 2 trong danh sách 20 nhà tỷ phú giàu nhất nước. Điều mọi người quan hoài nhất chính là Saphi mang khuôn mặt giống Mỹ Linh, sau khi nghe phần giới thiệu lớp ồ lên rồi lần lượt các ánh mắt từ tò mò ngưỡng mộ dần chuyển sang xem thường khinh thường bỉ. 
- Hoá ra là nhà quê ra thành phố,nom thế mà cũng được vào đây nhỉ. 
- A hình như chỗ nó ở toàn bọn thổ thôi. 
- Xí cứ tưởng con em nhà đại gia nào hóa ra chỉ là gia đình con ở. 
- Thời buổi này osin cũng cao giá lắm đấy đây gọi là osin học đòi làm đại gia mà. 
- Rác rưởi ở quê đặt chân lên thành phố chỉ tổ ô uế hơn thôi. 
- Ừ, trường này chỉ giành cho những đứa như tụi mình nó vào đây mất danh giá của trường quá. 
Ai ai cũng bàn tán nói Saphi thế này thế kia, nhà quê có mùi phèn tanh hôi những lời như vậy Saphi không hề quan tâm quan niệm sống của Saphi rất lẻ loi giản" sống phải vui vẻ, sống hết mình với những gì mình thích, không sống trái với lương tâm, đạo lý cho nen mình không việc gì phải sợ phải hổ thẹn" ừ thì là nhà quê đó đã sao nào? Cha là tài xế cho nhà Hải Băng thì đã sao hơn nữa đâu phải ngửa tay xin tiền nhà họ mà họ cứ chê bai coi nhẹ bỉ đến vậy, đấy là công sức mà cha nội đã bỏ mồ hôi nước mắt vất vả kiếm đồng tiền nuôi gia đình. Saphi thường xuyên cho rằng ông trời rất công bằng không thiên vị ai, ông trời cho họ vinh quang đãng phú qúy nhưng sẽ lấy đi một thứ rất quan trọng tiền tài vật chất không thể mua được đó là" tình yêu thương" vì thế mới có bài hát" Người giàu cũng khóc". Gia đình tuy khó khăn nhưng ông trời đã ban cho Saphi một người cha nội đồng thời cũng là một người bạn đáng kính bên cạnh còn có người mẹ tuyệt vời như vậy còn mong điều gì hơn. 
Đám nữ đâm xúm vào thi nhau hỏi về Hải Băng. 
- Biến. Lời nói từ cửa miệng Hải Băng văng ra như một luồng gió bấc tạt vào mặt khiến đám nữ hoá sững người tầng số phát thanh đang ở độ " Hot" đều tịt hẳn mặt chúng tái xanh, Bị tẽ tò lập tức chúng xoay chuyển mục tiêu nhanh chóng để chữa thẹn, tên nam hoá ngồi gần đấy cố ý ném phấn vào Saphi một người khởi sướng cả hội làm theo miệng chúng hô hét phấn khích còn Saphi như đã rơi vào tổ hồ ly. 
- Biến đi đồ nhà quê, chỗ này không phải giành cho mày. 
- Cút, xéo... 
- Biến nhanh cho khuất mắt nhìn thấy đã ngứa cả mắt rồi. 
- Chết mày chưa đồ con rệt, ném cho nó chết đi. 
Trước sự tấn công tập thể theo phản xạ Saphi chỉ biết ôm lấy đầu để tránh những luồng đạn đang lao tới, tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài hành lang nhốn nháo hẳn bởi vì khi nghe tin Hải Băng đã đi du học trở về một phần nữa cũng là để ngắm dung mạo đẹp như tranh vẽ, nét đẹp của cậu đẹp theo kiểu lạnh lùng rất lôi cuốn, sắc đẹp của cậu chẳng khác nào là làn khói thuốc phiện. 
- Tránh ra. Tiếng thét chói tai vọng lại đám đông đang nhốn nháo bỗng im lặng, phía bên kia hành lang một nhóm nữ hoá khối A dãy 10 tầng 5 phòng học số 702 mặc đồng phục lớp 10A/702 màu xanh tía viền đen mỗi một dãy sẽ phân biệt màu sắc của đồng phục như vậy rất dễ nhận ra các nữ sinh thuộc khối nào. 
Cô gái được mệnh danh là hoa khôi của trường xuất hiện theo sau còn có mấy ngườn nữa đi theo để phụ họa, cô gái xinh đẹp ấy tên là Mỹ Linh và tất cả nam nữ sinh đều biết Mỹ Linh là vị hôn thê của Hải Băng, thế nhưng chẳng có ai ngăn cản được những người yêu thích cái đẹp. Đúng vậy con gái trường Hoàng Gia rất nổi tiếng trong lĩnh vực mê" giai" đẹp thấy "giai" đẹp ánh mắt cáo già bỗng trở thành mắt nai đến dễ sợ, cứ yêu đi yêu không ai cấm ở tuổi mộng nằm mơ không yêu quá uổng, cái tuổi mộng mộng mị rất dễ bị say nắng choáng ngợp vì cảm xúc thoáng qua, có yêu mới biết khổ đau mặc dù biết tình yêu đó là vô vọng nhưng biết đâu số phận lại mỉm cười thì sao? Phái nữ đặt ra một tiêu chuẩn đẹp trai nhà giàu. 
Mỹ Linh bước qua đám đông, mỗi bước đi thật kiêu xa ánh hào quang phủ lấy gót sen "wa" bọn con gái thốt lên, Mỹ Linh là cô con gái độc của nhà họ Triệu nhà họ Triệu đứng vị trí thứ 3 trong top 20 nhà tỷ phú. 
Hải Băng không thèm chú ý đến sự có mặt của Mỹ Linh tay vẫn nhẹ nhàng lật tờ báo kinh tế lâu lâu lại chỉnh gọng kính, mọi hoạt động chung quanh Hải Băng không hề quan tâm. 
- Anh...Mỹ Linh kéo dài giọng - Em đến mà anh cứ làm ngơ không à. 
Hải Băng liếc nhìn xong lại cúi xuống tiếp tục đọc, tất cả mọi âm thanh đều lắng đọng để theo dõi cặp phu thê. 
- Ááá...Cô bạn đi theo Mỹ Linh hét toáng lên rồi chỉ chỉ, mọi người ở ngoài hành lang nhìn theo phát hiện một điều thú vị. 
Mỹ Linh mắt mở to nhìn Saphi, miệng há hốc, cũng đúng sốc là phải khi gặp bản sao của chính mình, điều dễ phân biệt ra là ở mái tóc, Saphi cũng ngạc nhiên chẳng kém. Nét mặt Mỹ Linh trầm xuống đôi mày liễu níu vào rất khó coi vậy là danh hiệu hoa khôi bị chia đôi. 
Tin hung đồn nhiều tin lành đồn xa nhưng tin lành ở đây bị chôn vùi. Trường Hoàng Gia ở đây không có khái niệm tin lành chỉ có khái niệm tin xấu, họ thường xuyên tìm bới nhược điểm của người khác ra để làm chủ đề của câu chuyện, thêm mắm thêm muối một chút gia vị câu chuyện sẽ trở thành ra hấp dẫn hơn, giữa họ thường xuyên phân chia ra từng giai cấp thượng lưu chơi với thượng lưu trung lưu thì chơi với trung lưu. 
Họ đồn rằng hai người đó là chị em song sinh, ý kiến này bị bác bỏ, ý khác thêm vào họ cho rằng Saphi đi chỉnh hình lại được loại bỏ vì Saphi thuộc tầng lớp hạ lưu, cuối cùng cũng thống nhất ở một điểm hai người rơi vào trường hợp tương tự như nữ ca sĩ Yến Trang và người mẫu Khánh Huyền khác cha nội khác mẹ đâm ra nhưng lại sở hữu khuôn mặt giống nhau đây là trường hợp hiếm có thứ hai. Sự việc đang diễn ra rất căng thẳng như một sợi tóc được kéo căng đúng lúc ấy chuông reo vào tiết học vang lên. 
Đầu giờ. 
7h30 phút... 
Môn hóa... 
Tiết cô Dương. 
Bên ngoài hành lang... 
Cộp...cộp...tiếng giày cao gót nện xuống sàn nghe rất rõ chẳng khác nào là khẩu súng liên thanh nhả đạn, lớp học nín thở khi cô giáo có biệt danh là phát xít Binladen xuất hiện, gam màu cô yêu thích màu đen, cấu tạo khuôn mặt trán dô, mũi cao, mắt dài sắc bén đã vậy lại là một mí, môi mỏng đỏ như ớt chín. Lớp đứng nghiêm trang, cặp mắt camera của cô bắt đầu hoạt động, cô chỉnh lại cọng kính trễ xuống sống mũi, cô bước tới bàn giáo viên cô vẫn thong thả chưa ra hiệu cho lớp ngồi xuống duy nhất một người ngồi xuống đó là Hải Băng, cô bước xuống cuối lớp nhìn nét mặt cô giáo cũng đủ biết chuyện không hay sẽ đến, nhìn lũ học trò mặt tái xanh thủ túc run rẩy đây là dấu hiệu của bệnh sốt rét đang đến gần, cô Dương rất thích cảm giác lũ học trò run sợ, cô gõ gõ tay xuống bàn rồi cất giọng oanh vàng. 
- Em và em bên cạnh có thể đi ra ngoài. 
Cô bạn ngồi cạnh Saphi bèn đứng dậy đi ra ngoài Saphi thấy lạ bèn hỏi. 
- Thưa cô đi đâu ạ?! 
Cô Dương không trả lời câu hỏi của Saphi mà quay sang hỏi cả lớp. 
- Em nào có thể nói cho bạn biết phải làm gì? 
- Dọn vệ sinh. Lớp đồng thanh trả lời 
- Vì sao phải dọn dẹp. Cô hỏi tiếp 
- Vì không giữ vệ đâm chung. 
Cô quay sang hỏi Saphi 
- Em đã nghe các bạn nói gì chưa? 
- Nhưng em... 
- Không nhưng gì hết đi ngay. Từ "đi ngay" cô bỗng quát lớn vào tai Saphi, Saphi cảm giác như màng nhĩ đã bị thủng, lần đầu gặp phải cô giáo có bộ mặt lạnh như tiền hơn nữa từ đầu chí cuối toàn màu đen một cô giáo như thế đủ làm người ta hoảng, Saphi bước ra khỏi lớp theo sau là tràng cười. 
Cốp..."ui cha" Saphi kêu lên khi bị cô bạn Vân Sa ném chổi lau nhà vào đầu Saphi xoa xoa chỗ bị đau và nói. 
- Cậu mạnh tay với tớ thế? 
Nét mặt Vân Sa tái vì giận. 
- Tại sao không ngồi chỗ khác? 
- Làm gì còn bàn trống để ngồi ngoài chỗ của cậu. 
Vân Sa không nói gì thêm bèn đi dọn dẹp, thật là tồi tệ ngôi trường danh giá tiếng tăm vang dội khắp châu lục quy mô trường rộng lớn, trang thiết bị hàng đầu rất hiện tuyệt vời vậy mà nhà vệ hoá chẳng biết dùng lời nào để miêu tả vừa bẩn vừa hôi hẳn là do lũ qủy học trò gây ra cho những ai có nhu cầu liệt vào danh sách sổ đen. Vân Sa vừa làm vừa oẹ oẹ bởi chưng mùi qúa kinh, đối với Saphi lại là chuyện rất bình thường vì là gái nhà quê mà sợ bẩn thì làm được gì. 
Tiết học cứ thế mà qua đi rồi tiết học khác lại tới vậy mà hai người vẫn chưa dọn dẹp xong bên ngoài tiếng nói vọng vào 
- Có thấy con Vân Sa ở đâu không? 
- Không thấy. Tìm nó có việc gì à? 
- Cho nó một trận, con này phải đòn nặng mới chừa. 
- Lại ghen à? À tối qua tao có nhìn thấy nó và hội trưởng bên nhau rất tình tứ. 
Vân Sa ở bên trong nghe thấy vậy rất sợ, cánh cửa nhà vệ đâm ra mở ra 4 cô gái xuất hiện. 
- Ô la la...ai thế này? Hóa ra trốn ở đây vậy mà để tao kiếm mãi từ nãy tới giờ. Một trong 4 nữ đâm lên tiếng sau đó hất hàm "ư hứ" 4 cô không ai bảo ai bèn xông vào đá đấm tới tấp một nữ sinh rút điện thoại ra quay cười ha hả rất thích thú về trò đánh ghen tập thể, người nắm tóc xé tai, xé áo...để quay up lên Facabook của trường, Vân Sa chỉ biết gào thét "rầm" 4 nữ đâm giật mình. 
- Làm gì vậy? Saphi lên tiếng, nhìn thấy Vân Sa nằm dưới sàn quần áo rách rưới. 
- Dừng tay. Giọng nói uy quyền vang lên một bónh hình lao về phía Vân Sa. 
- Hội trưởng. 4 cô gái mặt xanh xám, cậu con trai tên là Vương vội cởi áo khoác lên người Vân Sa, ánh mắt nảy lửa nhìn 4 nữ đâm nói như quát. 
- Lên phòng tôi. 
4 nữ hoá mặt tái không thể tái hơn được nữa lặng lẽ bước đi. Vương vỗ nhẹ vai Vân Sa. 
- Ổn rồi, anh xin lỗi đã tới trễ. 
Vân Sa dựa vào Vương khóc không thành tiếng. 
Buổi học đầu tiên không thuận lợi. 
Thân xác rã rời mệt mỏi. 
Một năm mới gặp toàn sự xui xẻo... 
Địa ngục. 
Trường là cơn ác mộng không bao giờ tỉnh giấc, ai cũng cho rằng trường là chốn thiên đường đối với Saphi lại là chốn địa ngục đầy ác qủy luôn hại người. Trong căn phòng vắng lặng về khuya sương đêm lạnh lẽo bao trùm Saphi vẫn chưa thể nào nhắm mắt ngủ được, vì chưng chưa quen chỗ ngủ mới hoặc là nhớ mẹ nhớ nhà nhớ bạn bè lăn đi lăn lại cuối cùng giấc ngủ cũng đến. 
Hôn nay là thứ bảy tính đến thời điểm này Saphi đã học được một tuần, chẳng ngày nào Saphi được yên ổ với lũ qủy trong lớp, tối đến chúng chỉ lo nghĩ ra thật nhiều mưu kế nhằm hành hạ Saphi, tệ hơn Mỹ Linh lại chuyển sang học cùng lớp để gần gũi với vị hôn phu. Hải Băng cái tên rất hợp với gã vẻ ngoài mặt luôn luôn toát ra vẻ lạnh lẽo, đến giờ ra chơi chỉ ở trong lớp đọc báo hoặc nói chuyện với cậu bạn bên cạnh vì hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, điểm giống nhau ở hai người chính là màu trắng, đeo kính cận, đọc báo, lạnh lùng đấy là điểm giống nhau giữa hai người họ. Hình như tất cả những người mang dòng máu lạnh đều được trời ban tặng sắc đẹp, tiền tài, địa vị... Gia Minh có làn da trắng như trứng gà bóc, môi hồng hào mỏng manh như cánh hoa đào, dáng người cao cân đối, tóm lại những điều tốt đẹp đều ưu ái cho phái có máu lạnh. 
Vân Sa trở thành người bạn thân của Saphi, khi nhập trường Vân Sa cũng rơi vào trường hợp như Saphi. 
lúc gặp nguy có người đứng ra bảo vệ đó là Vương, Vân Sa từ nhỏ bị gia đình bỏ rơi được một thương buôn giàu có đem về nuôi, lúc mới nhập học bị chúng hành hạ cho thật tệ, chèn ép cô lập tưởng trừng không còn sống nổi may có thiên thần xuất hiện đúng lúc để bảo vệ che trở. 
Tít...tuéttt...tiếng còi của thầy giáo dạy thể dục vang lên lớp tập hợp 4 hàng ngang để nghe giáo viên phổ biến nội dung của bài học, Gia Minh là lớp trưởng báo cáo tình hình sĩ số của lớp sau đó điều khiển lớp ôn lại mấy động tác đã học. Thầy giáo đảo mắt nhìn một lượt ánh mắt thầy dừng tại hai điểm, điểm thứ nhất chính là Mỹ Linh điểm thứ hai là Saphi bởi hai người có khuôn mặt giống nhau nhưng phân biệt lại rất dễ, thầy giáo rất ấn tượng về Saphi ngay lần đầu bở cô bé có đôi mắt thật bướng bỉnh. 
Giờ nghỉ giải lao Saphi ngồi phịch xuống đất. 
- Này... Vân Sa lên tiếng. 
- Ghê quá. Saphi kêu lên. 
- Gì thế? 
- Tay tớ quơ phải nước miếng ai nhổ . 
- A...ghê chết, nước đây rửa đi nè. Vân Sa đưa cho bạn chai nước lọc. - Nè, sắp tới nhà trường tổ chức doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi cuộc thi cậu tham dự không? 
- Cậu tham dự không? Saphi hỏi lại 
- Có chứ, đây là cuộc thi lớn 3 năm tổ chức một lần mà, cậu cũng tham gia nhé, phần thưởng hấp dẫn lắm đấy. 
- Cậu nói vậy tớ thấy ham rồi, cậu tham dự môn nào? 
- Bơi. 
- Ặc... Saphi le lưỡi.- Mùa đông cậu bơi để mà chết à? 
- Cậu chưa biết đấy thôi, mùa đông trong phòng kính nước ở bể đủ ấm, tham dự bơi cùng tớ nha. 
- Tớ không biết bơi, hồi còn bé cùng bạn bè trèo cây hái hoa vối chẳng may bị ngã xuống vực đúng chỗ có người chết đuối, mắt mở như thế này nhìn tớ... 
Saphi làm mặt ngáo ộp dọa, Vân Sa hét toáng lên còn Saphi bật cười giòn tan, nụ cười tươi chẳng may lọt vào mắt một người khiến người đó mất hồn trong mấy giây. 
"BỐP" quả bóng chuyền từ phía bên kia bay thẳng vào đầu Saphi, mặt mũi Saphi tối sầm lại rồi nằm bất tỉnh dưới đất, bên tai gió thổi vi vu đầu óc nằm mê màng thật lâu Saphi mới tỉnh, đầu vẫn đau và choáng váng Vân Sa mừng rỡ. 
- May quá cậu tỉnh lại rồi. 
- Tớ, tại sao nằm ở đây? 
- Cậu bị ngất. 
- Tớ ngất... 
- May mà Hải Băng bế cậu tới phòng y tế. 
- Hả?!... Tên sát thủ máu lạnh ấy có lòng nhân dịp đạo trời đất đảo điên mất thôi. Phản ứng đầu tiên khi nghe Vân Sa nói tới Hải Băng đưa xuống phòng y tế đã khiến Saphi giật mình. 
- Cậu không tin à? Người ta bế cậu chạy một mạch tới phòng y tế. 
- Tớ không muốn mắc nợ tên đó đâu đúng là oan gia ngõ hẻm. 
- Cậu quen biết cậu ta lâu rồi hả? 
- Thì mới biết đấy thôi, cậu biết ai đánh bóng vào tớ không? 
- Không. 
Saphi thở dài sau đó nằm dài xuống giường. 
Cuối tuần mọi hoạt động vẫn diễn ra như mọi khi. 
20:00:00 
Tại hội trường rộng lớn, khán đài đã chật kín chỗ, khán đài A giành cho khối cấp III khán đài B giành cho khối cấp II khán đài C giành cho khối cấp I, cuối tuần ai cũng muốn giành cơ hội song ca cùng thần tượng đây là thời gian thoải mái để vui chơi tới khuya các ngày khác nhà trường quản lý rất nghiêm ngặt, lịch học cả sáng lẫn chiều, thời gian nghỉ ngơi tiếng rưỡi vào buổi trưa, buổi tối được nghỉ ngơi 3 tiếng sau 19:00:00 đến 22:00:00 quãng thời gian tự học, đây chẳng khác nào là một doanh trại quân đội, cuối tuần được tự bởi chưng ai cũng thích, thích nhất khi được khoác lên mình những bộ cánh đẹp lỗng lẫy chứ không phải khoác lên mình bộ áo đồng phục nhàn chán ấy. 
Hội trường trong không khí lạnh lẽo của mùa xuân người ta nói rằng mùa xuân ấm áp vậy mà mùa xuân ở đây rất lạnh lẽo, nhiệt độ lúc này là 15 độ dù lạnh lẽo đến đâu với không khí sôi động đã hâm nóng hội trường lên đến mấy nghìn độ, hàng nghìn cái đầu được tạo theo nhiều kiểu tóc, đủ mùi nước hoa thượng hạng lan toả hòa cùng không khí đến ngạt thở. 
Vân Sa cũng tự tạo cho mình một kiểu tóc hợp với khuôn mặt, trong hàng nghìn hàng vạn người chỉ duy nhất một mình Saphi không trang điểm, ăn mặc rất đơn chiếc giản áo khoác màu vàng, quần ngủ, tóc dài buông xõa mái tóc dài gần tới đầu gối đen bóng thẳng mượt. 
Tiếng vỗ tay như pháo nổ khi người xuất hiện trên sấn khấu là nam ca sĩ tuổi teen đang rất rất "HOT" năm nay 17 tuổi là cựu học sinh ưu tú của trường Hoàng Gia, tiếng hú phấn khích vang cả hội trường. Chí Dũng xuất hiện trong trang phục hơi ngố nghịch mang một chút miền hoang dã của những gã cao bồi miền tây, múa phụ họa là nhóm nhảy điên cuồng. 
Phực...phực... Hội trường tắt điện tối om, khán giả nháo nhác như chim mất tổ, ánh sáng tròn màu vàng nhạt xuất hiện chỉ rọi vào Chí Dũng, Chí Dũng như một chàng Hoàng Tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích, ánh hào quang đãng toả sáng lấp lánh, ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc xoay tròn nháy dồn dập theo điệu nhạc khiến người ta nhìn vào hoa cả mắt, giọng hát nhẹ nhàng được cất lên khiến người nghe muốn đắm chìm trong cảm xúc của mình, Saphi cứ ngỡ mình đang nằm mơ thường thì Saphi chỉ nghe trên đĩa CD, xem TV hoặc trên đài FM phát vào tối thứ tư hàng tuần, ca khúc kết thúc tràng pháo tay vang lên, kế tiếp màn biểu diễn văn nghệ của các lớp sau cùng mới là tiết mục giao lưu với các nghệ sĩ. Vân Sa không bỏ lỡ cơ hội cố gắng bon chen vào đám đông để xin chữ ký. 
Saphi bị đám đông xô tới xô lui mất khá lâu mới thoát ra khỏi đám đông chân vừa đặt lên cầu thang liền bị Mỹ Linh ngáng chân ngã, một bàn tay cứng cáp nhưng rất mềm mại ôm lấy khiến Saphi nằm gọn trong vòng tay người ấy, đám nữ sinh tản ra cố mở mắt to hết cỡ ra nhìn, giấy phút bất ngờ qua mau trên đôi mắt nữ đâm ra hiện lên sự tức giận, ganh tị Chí Dũng không hề bận tâm đám nữ sinh tức lòi cả mắt, Chí Dũng nở nụ cười như thiên thần với Saphi, giọng nhẹ nhàng êm ái như khúc nhạc rất dễ đi sâu vào lòng người. 
- Bạn hãy cẩn thận, lần sau sẽ không ai đỡ bạn như vậy đâu. 
Saphi nửa tỉnh nửa chiêm bao "ôi! Thật hạnh phúc có thể chết ngay bây giờ, anh ấy ôm mình, mình có nằm nằm mộng không? Giọng nói của anh ấy thật nhẹ nhàng ấm áp, nụ cười thật nằm mơ hồn" Saphi bừng tỉnh khi Chí Dũng đã bước đi. 
Cám ơn anh. Saphi nói với theo. - Em tên là Saphi anh hãy nhớ lấy cái tên Saphi học lớp 10/306. 
Chí Dũng dừng bước quay đầu nhìn Saphi cô bé vẫy tay bye bye rồi mỉm cười, Chí Dũng mỉm cười đáp lại rồi bước đi, đi đã lâu mà Saphi vẫn ngất ngây, bao nhiêu con mắt nhìn vào Saphi rất giận, từ trước tới nay bọn con gái rất muốn được đứng cạnh đấy là ước mê nhỏ nhoi nhất, chiêm bao lớn hơn là nắm tay, ước muốn được ôm đều ấy là quá xa vời mà anh ấy chỉ liếc nhìn thôi cũng khiến bọn con gái từ bụng ta suy ra bụng người. Nhìn thấy Saphi được như vậy ai mà không tức, Mỹ Linh bĩu môi. 
- Ôi! Ghê chưa, nhìn đã thấy ghét thấy trai cứ tít mắt vào. 
Trước khi bỏ đi bọn con gái không quên đá vào chân Saphi vậy mà Saphi vẫn không hề hay biết, thật lâu Sau mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp lúc này Saphi mới cảm nhận được chân đau, khi trở về phòng Saphi cứ thao thao bất tuyệt thế này thế kia về Chí Dũng. 
Vân Sa dí đầu Saphi. 
- Tỉnh chưa? Mơ nhiều rồi đấy. 
- Cho tớ mộng không được à? 
- Mơ vừa phải thôi. 
- Ui cha... Saphi ôm lấy trán xoa chỗ bị đau còn Hải Băng thì đặt tay lên ngực mình, Saphi nổi cáu khi bị đau cộng thêm bị giãn đoạn giấc mộng đẹp đang thêu dệt trong đầu. 
- Đi đứng thế nào hả? Mắt treo ngược đằng sau à? 
- Hừ! Mắt cô mới treo ngược đấy. 
- Là anh í...đồ bốn mắt. Saphi quay người bỏ đi không thèm xin lỗi mặc dù chính mình hoá vào cậu ta. 
day la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footerday la noi dung footer 
08:00:00 sáng. 
Sân trường sặc sỡ những bộ cánh tuyệt đẹp khi các cô cậu chuẩn bị đi dạo phố, ngày chủ nhật Saphi có dự định đánh một giấc ngủ dài thật dài, dự định không theo ý khi tiếng gõ cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa rất lâu cho tới lúc không chịu thêm được nữa Saphi mới chịu dậy. 
- Mới sáng ra ai mà phiền phức thế? Saphi miệng làu bàu tay kia đã mở cửa.- Ủa là cha... Saphi reo lên. 
- Con gái ngày càng biếng rồi đấy. Minh bẹo má cục đầu vào trán con. 
- Là cha nội không báo trước cho con, gõ cửa không thèm lên tiếng nữa chứ. Saphi giọng điệu hơi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi oán trách. 
- Cha muốn tạo sự bất ngờ cho con mà. 
Saphi ríu rít kể cho cha nghe chuyện ở trường khiến Minh rất lo, Minh âu yếm nhìn con rồi hỏi. 
- Mỹ Linh có gây khó dễ cho con không? 
- Sao tự nhiên bố hỏi con như thế? Cha biết Mỹ Linh à? Saphi ngạc nhiên nhìn cha hỏi. 
Minh vuốt tóc con xong nói. 
- Mỹ Linh là hôn thê của Hải Băng bố biết Mỹ Linh có gì mà lạ. 
- Ờ ha... Mỹ Linh quản cậu ta chặt lắm, còn gã thì như tảng băng đảng lấy nhau về sẽ không có hạnh phúc cha nội có nói với con giữ hai người phải nảy nở tình cảm thì mới có hạnh phúc. 
Minh xoa đầu con gái rồi nói. 
- Có những chuyện người ta đến với nhau không phải vì tình yêu. 
- Vậy, về điều gì hả cha? 
- Có khi người ta vì gia đình hoàn cảnh mà ép buộc, có người vì ham danh lợi mà đánh mất đi bản thân dùng mọi thủ đoạn để có còn rất nhiều căn nguyên khác, sau này lớn lên con sẽ hiểu cuộc sống rất phức tạp sẽ không theo ý ta, cả một quãng đường phía trước đều là gai góc cạm bẫy. 
Minh thở dài bắt đầu suy nghĩ, ánh mắt buồn khi nhìn vào Saphi, Minh rũ bỏ bộ mặt ủ rũ tươi cười nhìn con. 
- Nào tiểu thư mau thay đồ đi rồi cùng bố tới nhà bác Văn. 
- Thật không ạ? Saphi vui mừng nhảy lên ôm lấy cổ cha. 
Minh ngoài miệng thì cười trong lòng lại đang lo lắng sợ mọi chuyện sảy ra ngoài ý, lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì. Minh nhắm mắt cầu trời cho mọi chuyện đến đều tốt đẹp. 

Khu vườn rộng lớn hiện ra trước mắt trong vườn được trồng rất nhiều các loại hoa, cây cọ có nguồn gốc từ ngọc trai phi...rất nhiều cây có nguồn gốc khác nhau trên thế giới. Minh dừng xe trước cổng được sơn màu đen, bên trái cổng có nút màu xanh đỏ đang nhấp nháy như đèn giao thông, trên cao chiếc camera mini đang hoạt động, nút màu đỏ phát ra một tia sáng nhỏ như chiếc kim khâu rọi thẳng vào trong xe, ánh sáng chạm vào màn hình cảm ứng điện tử nhỏ bằng máy tính bảng 8.7 inch, trên màn hình chạy ra một loạt con số sau đó cửa cổng kêu tít cánh cổng tự động mở ra, chiếc ô tô từ từ tiến vào trong cánh cổng sắt tự động khép lại. Đường tiến thẳng vào ngôi biệt thự được lát bằng đá tổ ong, hai bên lối đi là hàng trúc thẳng tắp kéo dài tới sân, trước sân là một bể bơi rộng lớn, tiếp đó là tượng đài nàng tiên cá ôm bình nước đổ xuống bể bơi thành con thác nhỏ. 
Tiếng chó sủa khiến Saphi giật mình vội nép vào sau lưng cha, nhận ra được mùi quen con chó mừng quẫy tít đuôi, khịt...khịt...cảm nhận hơi lạ từ phía sau Minh con chó lại sủa ầm ĩ lông dựng nanh nhe ra để lộ hàm răng trắng và nhọn. Minh lên tiếng con chó nằm im lìm quẫy đuôi còn con mắt liếc nhìn Saphi nhe răng để cảnh cáo. 
- Ông tới rồi à? Ông chủ đang ở vườn sau. Tiếng ông quản gia từ đằng xa vọng tới. 
- Cháu chào Bác. Saphi nhanh nhảu lên tiếng chào, ông quản gia thoáng phút kinh ngạc ông mỉm cười đáp lại. 
Lá trúc xào xạc trong gió đưa đẩy hạt sương từ trên lá rơi xuống đất rơi trên vai áo thành chấm nhỏ sau đó lan rộng ra, lấp ló sau giàn hoa lan là một người đàn ông tay thoăn thoắt nhặt tỉa lá vàng úa, người đàn ông có nước da trắng hồng khuông mặt giống Hải Băng, ông mặc bộ quần áo thể thao màu trắng sữa thấy Minh bước tới ông ngừng tay hỏi. 
- Saphi đâu? 
Minh ngó trước nhìn sau thấy con còn ở tít đằng sau đang nô đùa cùng chó con. 
- Saphi. Minh lên tiếng gọi. 
- Dạ! Con tới ngay. Saphi buông con chó xuống rồi chạy tới bên cha và Khiết Văn, Khiết Văn giật mình mắt mở thật to thật to để nhìn. 
- Cháu chào Bác. Saphi cất tiếng chào đã kéo Khiết Văn về hiện tại, Khiết Văn mỉm cười xoa nhẹ đầu Saphi, Khiết Văn quay qua Minh rồi nói. 
- Con gái cậu rất giống Mỹ Linh, kỳ lạ ở đời còn có chuyện không cùng bố mẹ lại sở hữu khuôn mặt giống nhau như thế. 
Ngồi nói chuyện phiếm một lúc Minh có chuyện phải đi Minh xoa đầu con gái. 
- Con ngồi chơi với Bác Văn nhé cha nội có việc phải đi xong việc cha sẽ đón con. 

Ha...ha...ha tiếng cười giòn tan vang cả góc vườn. 
- Bác cười gì ạ? Saphi hỏi. 
- Bác chưa bao giờ thấy vui như hôm nay, cháu chơi cờ rất giỏi chẳng hổ danh là con gái của bố Minh, Bác chịu thua cháu rồi. 
- Đấy là Bác nhường cháu đó thôi. 
Ông quản gia đi tới đưa điện thoại cho Khiết Văn, Khiết Văn cầm điện thoại lên nghe. 

Chương 3 

Sương mù dần tan... 
Nắng vàng buông xuống... 
Cánh hoa đào phăng trong gió... 

Một buổi sáng chủ nhật thật đẹp, cơn gió nhẹ thổi qua đem theo mùi hương đến, trong khu vườn ngập tràn đầy nắng mai, làn gió nô đùa tung tăng trên những cánh hoa cơn gió mạnh từ đâu ập đến đem theo hơi lạnh rồi cuốn tung khăn quàng cổ màu trắng trên vai Saphi về phía trước, gió cũng cuốn theo cánh hoa đào trở thành trận mưa hoa, Saphi bước nhanh về phía trước, bước chân dừng lại khi khăn quàng cổ vướng lên vai một người. 
- Tôi lấy khăn. Saphi lên tiếng. 
Cậu con trai từ từ quay người lại, Saphi mắt mở to nhìn khi người ấy chính là Hải Băng, góc mắt Hải Băng còn hơi ướt tuy lớp sương mù bao phủ nhưng vẫn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má dù đã vội lau đi nhưng vẫn để lại dấu vết, nét mặt u buồn đau thương. 
Thật không dám tin nét mặt tràn trề nỗi đau bi thương chưa đầy một giây đã trở nên lạnh lùng, đôi mắt đáng sợ có thể quật chết người luồng sát khí vây quanh. Trong lớp sương mù hình ảnh của Hải Băng chẳng kém gì một hồn ma, màu áo trắng hoà cùng màn sương tia nắng yếu ớt chiếu rọi vào người, cánh hoa đào vẫn rơi đây chẳng khác nào là một bức tranh ảo ảnh huyền bí. 
Hải Băng tiến về phía Saphi, Saphi sợ hãi lùi về sau khi nhìn thấy bộ mặt đáng sợ có thể cướp đi tính mạng của mình ngay trong tích tắc, cho dù có sợ hãi Saphi vẫn mở to đôi mắt xuyên qua lớp sương để nhìn phía sau lưng Hải Băng là một ngôi mộ vẫn còn lan toả khói hương. 
- Cô...nhìn thấy gì? Hải Băng hỏi nhẫn mạnh từng lời một mang theo ngữ khí rất lạnh, cậu nắm lấy tay Saphi khi định bỏ chạy. 
- Buông mau...đau...đau quá. Saphi nhăn mày muốn khóc khi bị H 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét